Chương 206: Tông Sư cường đại
Phá cảnh Tông Sư.
Cái này không phải người bình thường có thể làm được.
Bất quá.
Nếu như trong thế cục lúc này, xuất hiện thêm một vị cường giả Tông Sư, như vậy khả năng bảo vệ Tấn Thành sẽ lớn hơn vài phần.
"Không rõ ràng lắm, bất quá có lẽ hẳn là đang phá cảnh Tông Sư!"
"Tốt!"
Sở Định gật đầu, ông không cho người đi thúc giục Thẩm Trường Thanh xuất quan, bởi vì không cần thiết.
Từ tình hình chiến đấu hiện nay mà xem, một người võ giả Tiên Thiên ngoại cương, rất khó thay đổi cái gì.
Nếu như có thể có một vị Tông Sư, vậy sẽ có khác biệt rất lớn.
Cho nên.
Cùng với để Thẩm Trường Thanh hiện tại đi ra cứu trận, không bằng để cho đối phương đột phá, có lẽ rất nhanh liền có thể đột phá thành công, vậy cũng không nhất định.
"Thực lực không tệ, vậy mà có thể tiếp được một tiễn của ta!"
Bên kia, Mại Nhĩ Ba nhìn thấy Sở Định tiếp được một tiễn của mình, cũng tán dương gật đầu.
Trong thiên hạ.
Người có thể tiếp được một tiễn của gã không nhiều lắm.
Chí ít từ khi đánh vào phủ Đại Hoang, người có tư cách tiếp được một tiễn của gã trong người Tần, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lúc này.
Lại thêm một người Sở Định.
"Bất quá......"
"Cũng không hơn!"
Nụ cười của Mại Nhĩ Ba biến mất, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị xuống, một lần nữa lấy tới hai mũi tên, giương cung cài tên, trong nháy mắt liền bắn ra ngoài.
Hai luồng ánh sáng vàng phá không, như hai con kim long bay lên trong đêm đen, âm thanh như long ngâm phá không, làm cho người ta sợ hãi.
"Giết!"
Sở Định gầm lên giận dữ, trường thương vung lên, cương khí huyễn hóa ra bảy đóa thương hoa, mỗi một đóa thương hoa huyến lệ nở rộ, đều ẩn chứa sát khí vô cùng.
Thương hoa nở rộ.
Ánh sáng bắn vào.
Trong chớp mắt, thương hoa điêu linh, cương khí vỡ vụn.
Chân của Sở Định như mọc rễ, trường thương điên cuồng run run, đang cùng hai luồng ánh sáng giao tranh.
Cuối cùng.
Ánh sáng lụi tàn.
Cánh tay của ông cũng đỏ bừng, cổ tay cầm trường thương bị chấn động đến rách ra, máu tươi chảy không ngừng.
Lúc này.
Lại có ánh sáng vàng phá không mà đến.
Báo động trong lòng Sở Định nổi lên, thân thể chỉ kịp tránh né chỗ hiểm, ngay sau đó là một cảm giác đau nhức truyền đến, bên vai trái đã bị mũi tên xuyên thủng.
"Tướng quân!"
Sở Định bị thương, sắc mặt Văn Sách kịch biến.
"Không sao......"
Sở Định lắc đầu, cắn chặt răng, dùng sức trực tiếp rút tên trên vai, máu tươi lại bắn ra tung tóe.
Ngón tay của ông với tốc độ cực nhanh, điểm vài cái vào huyệt đạo xung quanh trên vai, mới cầm được máu ở vết thương.
"Cất kỹ mũi tên này, tương lai nhất định trả lại cho gã!"
Sắc mặt của Sở Định hơi lộ ra vẻ tái nhợt, thế nhưng khí thế vẫn không giảm, một tay cầm trường thương đứng thẳng lưng ở trên tường thành.
Ông nhìn ra được.
Sau khi bắn ra bốn mũi tên đó, Mại Nhĩ Ba đã không còn tên để sử dụng.
Hai người cách xa nhau mấy trăm trượng, không phải bất cứ loại tên nào, đều có thể bắn ra xa như vậy, hơn nữa còn sở hữu lực lượng mạnh mẽ như thế.
Ngoại trừ thực lực của Mại Nhĩ Ba mạnh mẽ, mũi tên đặc chế cũng là không thể thiếu.
Bây giờ trong tay Mại Nhĩ Ba không còn tên, trong khoảng thời gian ngắn liền không có uy hiếp gì.
Bên kia.
Mại Nhĩ Ba buông cung lớn trong tay xuống, sắc mặt cũng có chút nhục nhã.
"Tốt, có thể đón đỡ được bốn tiễn của ta không chết, ta nhớ kỹ ngươi, đợi ngày Tấn Thành bị phá, ta tự tay chém đầu của ngươi xuống!"
Đúng như suy nghĩ của Sở Định, gã đã không có tên có thể dùng.
Loại tên đặc chế này, chế tạo mỗi một mũi đều là tiêu hao không nhỏ.
Man tộc vốn cằn cỗi, muốn chế tạo loại tên như vậy, bản thân không phải một chuyện dễ dàng.
Lúc xuất chinh, số lượng tên Mại Nhĩ Ba mang theo không nhiều, trg1 mấy ngày công thành này, mỗi khi đến thời điểm mấu chốt đều phát huy ra tác dụng mạnh mẽ.
Đôi khi, tên có thể thu về sau khi phá thành.
Nhưng đôi khi, cũng mất đi không thấy dấu vết.
Bây giờ.
Trong tay gã đã không còn tên có thể sử dụng, trừ khi là có thể một lần nữa nhặt về bốn mũi tên kia, bằng không, đúng là tạm thời không có cách nào lại uy hiếp đến Sở Định.
Dù sao hai người cách nhau quá xa.
Nếu như dùng loại tên bình thường, dù cho có thể đến tường thành, cũng không có cách nào tạo thành uy hiếp lớn cho đối phương.
"Truyền mệnh lệnh ta, toàn lực tấn công Tấn Thành, tối nay ta muốn phá thành mà vào!"
Mại Nhĩ Ba phẫn nộ hạ lệnh.
Nhất thời.
Đại quân Man tộc đẩy nhanh tiến độ công thành.
Nhìn từ trên cao, có thể thấy được đại quân Man tộc đã bao quanh Tấn Thành, tường thành ở bốn hướng đều có Man tộc tấn công.
May là Hắc Hổ Quân đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lúc Man tộc phát động tấn công, đã lập tức làm ra ngăn cản hữu hiệu.
Ầm! !
Tường thành rung động.
Có Đại Lực Viên mạo hiểm mưa tên, nắm tay lớn đấm vào tường thành, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
"Đừng để cho Đại Lực Viên tấn công tường thành!"
Có Bách phu trưởng sắc mặt đại biến hô to.
Đừng thấy tường thành hình như có vẻrất vững chắc, trên thực tế Đại Lực Viên tấn công cũng vô cùng đáng sợ, nếu như mặc kệ đối phương tấn công, rất có khả năng làm cho tường thành sụp xuống.
Rất nhanh.
Liền có dầu hỏa đổ xuống, sau đó cây đuốc được ném xuống châm lửa.
Lửa lớn hừng hực dấy lên, trực tiếp đốt cháy bộ lông màu đen trên người của Đại Lực Viên, một hương vị nồng nặc bắt đầu bốc ra.
"Rống! !"
Bị lửa đốt cháy, khiến Đại Lực Viên bị đau phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, sau đó liên tục lăn trên mặt đất, ý đồ dùng phương pháp như vậy dập tắt lửa trên người.
Đồng thời.
Cũng có Man tộc đang tấn công cửa thành.
Hơn mười quân lính Man tộc khiêng cọc gỗ gọt nhọn ở đầu, mạnh mẽ tông vào cửa thành, khiến cho cửa thành phát ra âm thanh chói tai.
Phía sau cửa thành.
Hắc Hổ Quân đang điên cuồng ngăn cản, không cho Man tộc công phá cửa thành.
Cầm đá ném xuống.
Cũng khiến không ít Man tộc tấn công cửa thành bị ném chết.
Chỉ là vừa có Man tộc bị ném chết, rất nhanh liền có Man tộc khác bổ sung.
"Bắn cung!"
"Bắn cung!"
Phía sau tường thành, Hắc Hổ Quân bắn ra mưa tên chỉnh tề, không ngừng tạo thành thương tổn đối với Man tộc.
Đồng thời Man tộc cũng đáp lại với mưa tên, hai bên đều có tử thương.
Trừ cái này ra.
Cũng có Man tộc châm lửa mũi tên, bỏ qua tường thành, trực tiếp bắn vào bên trong Tấn Thành, đốt cháy những căn nhà của bách tính.
Lửa lớn dấy lên, khiến cho ánh lửa trong thành sáng rực tận trời.
Sắc mặt Sở Định âm trầm.
"Cho một nhóm người đi dập lửa bên trong thành, đừng cho lửa tràn ra."
"Ty chức tuân lệnh!"
Văn Sách nhận lệnh lui ra, dẫn dắt một phần Hắc Hổ Quân đi dập lửa.