Chương 205: Trận chiến thủ thành (2)
Cung lớn vào tay.
Sở Định đưa tay lấy tên, sau đó giơ cung kéo tên, hầu như không cần ngắm bắn, tiếp theo ngón tay giữ dây cung buông ra, tên phá không bay ra, vọt tới hướng tên tướng lĩnh Man tộc vừa rồi lên tiếng.
Vù!
Âm thanh cắt không khí vang lên.
Tên tướng lĩnh Man tộc kia trong lòng cả kinh, vừa lúc thấy được mũi tên lọt vào trong ánh mắt.
Không có chần chờ.
Hắn vung trường đao trong tay, muốn chém bay mũi tên.
Ầm......
Hai bên chạm vào nhau, trường đao rung động kịch liệt, một lực lượng cường đại bùng phát, khiến cho cổ tay của tên tướng lĩnh Man tộc tóe máu, tay cầm trường đao không tự giác buông ra.
Ngay sau đó.
Thế tới của mũi tên không ngừng, xuyên thấu lớp phòng ngự của áo giáp, trong nháy mắt liền bắn xuyên tên tướng lĩnh Man tộc.
"A!"
Kêu thảm một tiếng, tên tướng lĩnh Man tộc rơi xuống từ trên lưng hổ.
Tướng lĩnh chết trận.
Nhất thời khiến cho khí thế của một vài Man tộc hạ xuống không ít.
"Tiễn pháp tốt!"
Văn Sách thấy tên tướng lĩnh kia bị bắn chết, nhất thời tán thưởng một câu.
Sở Định không nói gì, tiếp tục lấy tên từ bên cạnh, sau đó giơ cung kéo tên, ngắm bắn tướng lĩnh khác của Man tộc, sau đó ra tay bắn chết.
Ông là cường giả cảnh giới Tiên Thiên ngoại cương.
Đồng thời, tiễn pháp cũng đã đạt đến tình trạng xuất thần nhập hóa.
Đặc biệt bây giờ trong loạn quân chém giết, không ai có cách nào hoàn toàn lưu ý mũi tên bắn lén, cho nên những tướng lĩnh của Man tộc bị Sở Định ngắm bắn, đa số không có biện pháp ngăn cản, đều bị bắn chết.
Chỉ có rất ít tướng lĩnh Man tộc, bởi vì các loại nguyên nhân, mới có thể sống sót dưới mũi tên của đối phương.
Theo không ít tướng lĩnh Man tộc tử vong, sĩ khí của đại quân Man tộc nhất thời giảm xuống không ít.
Ở hậu phương của đại quân.
Mại Nhĩ Ba nhìn mũi tên được bắn ra từ trên tường thành, bắn chết từng người tướng lĩnh Man tộc, sắc mặt có vẻ như có chút âm trầm xuống.
"Người kia là ai?"
Nghe vậy.
Tư tế của Man tộc một bên thoáng nhíu mày, sau đó trầm giọng nói: "Nếu như ta không có nhìn lầm, người kia hẳn chính là thống soái của Hắc Hổ Quân tại Tấn Thành Sở Định."
Nói đến đây.
Tư tế của Man tộc dừng lại, sau đó mở miệng.
"Sở Định người này thực lực không kém, trước kia bản thân là Vạn phu trưởng của Hắc Hổ Quân, sau này bởi vì thực lực xuất chúng, mới có thể thăng chức, cảnh giới là ở Tiên Thiên ngoại cương, so sánh với Mại Nhĩ Ba đại nhân, cũng còn kém rất nhiều."
"Tiên Thiên ngoại cương!"
Mại Nhĩ Ba khẽ gật đầu.
Gã là cường giả cấp Tông Sư, cảnh giới Tiên Thiên trong mắt gã xem ra, không là cái gì.
Bất quá.
Đây cũng là so sánh với Mại Nhĩ Ba mà thôi.
Đối với người bình thường mà nói, Tiên Thiên ngoại cương đã là cường giả đứng đầu.
"Lấy cung ta đến!"
Mại Nhĩ Ba thản nhiên mở miệng.
Rất nhanh.
Liền có mấy người Man tộc, cùng nhau khiêng một cây cung lớn mạ vàng đến đây, đồng thời cũng có Man tộc cầm vài mũi tên màu vàng đến đây.
Thấy canh này.
Mại Nhĩ Ba một tay nắm lên cung lớn mạ vàng, cung lớn nặng chừng mấy trăm cân vốn cần mấy người mới có thể giơ lên, nhưng nằm trong tay vị thống soái Man tộc, nhưng hình như không có một chút trọng lượng.
Một tay nắm cung, một tay lấy tên.
Tên dài lắp lên, dây cung trong nháy mắt được kéo đến một trạng thái trăng tròn.
Lóe ra mũi tên hàn quang, ngắm bắn về hướng Sở Định trên tường thành.
Bị mũi tên ngắm bắn.
Trong lòng Sở Định nhất thời xuất hiện cảm giác nguy cơ.
Lúc này.
Mũi tên phá không mà đến, âm thanh gào thét vang khắp bầu trời, giống như cự long rít gào làm cho người ta khiếp sợ.
Bên kia.
Sở Định cũng nhìn thấy mũi tên bay đến, tốc độ cực nhanh khiến ông kinh hoàng trong lòng.
Trong nháy mắt.
Ông trực tiếp rút ra ba mũi tên, không đến một hơi thở, ba mũi tên như ba ngôi sao xếp thẳng hàng, nhanh chóng lao ra ngoài, lập tức xảy ra va chạm cùng với ánh sáng vàng từ xa kéo đến kia.
Xoẹt......
Tất cả mũi tên vỡ nát, nhưng thế tới của mũi tên vàng vẫn không ngừng hướng về tường thành.
Lại muốn giương cung đã không còn kịp rồi, Sở Định trực tiếp nắm lên trường thương của mình, trường thương như du long xuất động, đâm ra phía trước với thế như sét đánh, khí thế quét ngang, không khí phát ra tiếng nổ, lao thẳng vào tia sáng vàng đang bay đến.
Ầm......
Chân khí bùng phát.
Trường thương dừng lại.
Hai cánh tay của Sở Định run rẩy kịch liệt, tia sáng vàng rốt cục dừng lại, hiện ra hình dạng ban đầu, sau đó vô lực rơi xuống từ giữa không trung.
Thu thương xoay người lại.
Hai chân dường như cắm rễ trên tường thành của ông, rốt cục đã hoạt động.
Phù!
Trong ngực hơi phập phồng, cái trán mơ hồ có thể thấy được mồ hôi.
"Tướng quân không có việc gì chứ......" Văn Sách cho đến lúc này mới có phản ứng.
Nhìn thấy mồ hôi trên trán của Sở Định, sắc mặt không khỏi đại biến.
Một lúc lâu!
Sở Định hoạt động bờ vai mỏi nhừ, khẽ lắc đầu: "Không có việc gì!"
Lúc nói.
Ánh mắt của ông đã nhìn về phía trận doanh hậu phương của Man tộc, cho dù là trong đêm đen, cũng có thể nhìn thấy Mại Nhĩ Ba cầm cung lớn trong tay.
"Mại Nhĩ Ba không hổ là đại tướng của Man tộc, cách xa như vậy, vậy mà cũng có thể bắn ra mũi tên ở loại trình độ này, nếu như cách gần một chút, mình chưa chắc có thể tiếp được!"
Sắc mặt Sở Định ngưng trọng.
Vừa rồi xem như là ông cách không giao tranh một lần với Mại Nhĩ Ba.
Nếu như cần dùng từ ngữ để hình dung, đó chính là: thảm bại.
Thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, hoàn toàn không phải Sở Định có thể chống lại.
Mũi tên kia.
Hiện tại hồi tưởng lại, ông còn sợ hãi trong lòng.
Nghe vậy.
Văn Sách lo lắng nói: "Thực lực của Mại Nhĩ Ba mạnh mẽ như vậy, nếu gã trực tiếp ra tay, áp lực của chúng ta sẽ tăng nhiều!"
"Không có cách nào, Tấn Thành không có Tông Sư trấn thủ, có tai hại này cũng là bình thường, bất quá hiện tại hai quân giao chiến, lực lượng của một Tông Sư, cũng không có khả năng thật sự quét ngang tất cả.
Mại Nhĩ Ba tuy mạnh, chúng ta tạm thời còn có thể ngăn cản."
Nói xong, Sở Định như là nghĩ tới cái gì.
"Thẩm đại nhân đâu, vì sao không thấy hắn xuất hiện?"
Trong Tấn Thành bây giờ, thực lực mạnh nhất không phải ông, mà là Thẩm Trường Thanh.
Nếu có Thẩm Trường Thanh, không nói đối phó Mại Nhĩ Ba, nhưng cũng có thể khiến đối phương lo lắng thêm vài phần.
Văn Sách trầm giọng nói: "Thẩm đại nhân đang bế quan, hình như là muốn làm đột phá!"
"Đột phá!"
Tia sáng hiện ra trong mắt Sở Định.
"Ngươi nói là, hắn muốn phá cảnh Tông Sư!"
Nắm chặt trường thương trong tay, tâm thần của ông cũng đã bị một chút ảnh hưởng.