Chương 235: Giết ra vòng vây (1)
Bản thân mình thật sự để cho đối phương chú ý mà nói, Cổ Nhĩ Nạp cảm thấy, cho dù là được đại quân bảo vệ, lão vẫn không có cảm giác an toàn.
Mại Nhĩ Ba chết cũng đã chết, tính mạng của mình mới là quan trọng nhất.
Dù sao thì sau lưng mình có Tư Tế Điện, dù cho ở trên trách tội xuống, cũng không có khả năng liên lụy đến trên đầu của mình.
Ở bên cạnh của lão.
Có tướng lĩnh Man tộc kịch biến sắc mặt.
"Tư tế đại nhân, chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?"
"Có thể làm như thế nào, tên người Tần kia có thực lực mạnh mẽ, Mại Nhĩ Ba đại nhân không phải đối thủ, ngươi và ta có thể có biện pháp nào, lúc này chỉ có thể đi một bước nhìn một bước."
Cổ Nhĩ Nạp liếc đối phương, không mặn không nhạt mà trả lời.
Nghe vậy.
Tên tướng lĩnh Man tộc dường như nghĩ đến chuyện đáng sợ gì, trên mặt có vẻ vô cùng sợ hãi.
"Bây giờ Mại Nhĩ Ba đại nhân ngã xuống, nếu như chúng ta không làm cái gì, chỉ sợ ở trên sẽ trách tội xuống!"
Thống soái chết trận, những người khác đều khó thoát can hệ.
Thật sự bị trách phạt xuống, không thể nghi ngờ là một phiền toái rất lớn.
Cổ Nhĩ Nạp lắc đầu.
"Không cần lo lắng nhiều, thực lực của người này vượt qua tưởng tượng của chúng ta, ở trên nếu như biết được sự thật, sẽ không trách tội, an tâm nhìn là được."
"Cảm ơn Cổ Nhĩ Nạp đại nhân giải thích nghi hoặc!"
"Việc nhỏ."
Cổ Nhĩ Nạp mỉm cười, chỉ là tên tướng lĩnh Man tộc kia không nhìn thấy vẻ lạnh lùng lóe ra trong mắt của lão.
Lão có Tư Tế Điện làm chỗ dựa, đương nhiên không sợ cái gì.
Về phần những người khác.
Lại có quan hệ gì với bản thân mình.
Bên kia.
Thẩm Trường Thanh dường như máy xay thịt, không ngừng xung phong trong đại quân của Man tộc, mặc cho đại quân ngăn chặn như thế nào, căn bản đều không có biện pháp ngăn cản bước chân của hắn.
Rất nhanh, quân trận của đại quân đã bị đánh xuyên.
"Chính là Man Di, không gì hơn cái này!"
Phát ra một tiếng cười to, Thẩm Trường Thanh nghênh ngang rời đi.
Mưa tên phía sau bay tới, thế nhưng đều rơi vào chỗ trống.
...
Trong rừng rậm.
Hắc Hổ Quân dựng trại đóng quân.
Đầu tiên là ác chiến thủ thành tại Tấn Thành, về sau là hỗn chiến trong thành, cùng với cuối cùng đột phá vòng vây, để cho bọn họ đã sức cùng lực kiệt.
Cho dù là có Thẩm Trường Thanh chặn đường, Hắc Hổ Quân cũng không có cách nào thật sự đi thẳng về phía trước.
Cuối cùng.
Lính trinh sát tìm được một địa điểm xem như là an toàn và bí mật, hơn hai ngàn Hắc Hổ Quân liền tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Phái một vài người đi ra ngoài canh gác, Hắc Hổ Quân còn lại không có cởi giáp nghỉ ngơi tại chỗ, lấy ra lương khô đã chuẩn bị, cùng với nước sạch.
Thống lĩnh như Sở Định, cũng là đãi ngộ không sai biệt lắm.
Ban đêm.
Có ánh lửa yếu ớt nổi lên, chỉ có tác dụng chiếu sáng một chút, nhưng lại không đến mức bị người phát hiện từ xa.
Trên mặt đất khô ráo.
Một sa bàn đơn sơ được dựng nên.
Sở Định cầm một cành cây, chỉ vào bề mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng những người khác.
"Vị trí hiện tại của chúng ta, đại khái là ở chỗ này, Man hoang nằm ở phía nam, Man tộc đánh vào phủ Đại Hoang chính là từ nam đưa quân lên bắc, căn cứ tin tức mà xem, bây giờ đại quân của Man tộc chia làm năm đường.
Trong đó Man tộc đánh Tấn Thành, chỉ là một đường trong đó, bốn đường đại quân của Man tộc còn lại, đều nằm ở những vị trí này."
Lúc nói.
Cành cây điểm vào những vị trí khác.
Những vị trí này kết nối cùng với Tấn Thành, vừa lúc là một hình cung.
"Có thể nhìn ra được, Man tộc là muốn sử dụng phương thức vòng cung, mở rộng địa bàn công chiếm, sau đó co rút bên trong nghiền ép lực lượng bên ta, từ đó tiến thêm một bước xâm chiếm phủ Đại Hoang.
Cho nên nếu như chúng ta rút lui, đi ra bên ngoài, rất dễ dàng gặp phải đại quân khác của Man tộc, chỉ có đi theo vòng vây của Man tộc lên hướng bắc, mới có thể gặp mặt với các đại quân khác."
Nghe vậy.
Niếp Tự nhướng mày.
"Cách làm của Man tộc bây giờ, chẳng khác nào là xua chúng ta đến một chỗ, nhưng bọn chúng dựa vào cái gì làm như vậy, nói thật, với thực lực của Man tộc, căn bản không có khả năng công chiếm phủ Đại Hoang.
Lui một bước mà nói, tính là Man tộc may mắn chiếm được phủ Đại Hoang, nhưng vậy cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Với lực lượng của triều đình, Man tộc có tư cách gì chống lại.
Đợi cho triều đình có phản ứng, đại quân đưa quân xuống nam, Man tộc cũng chỉ có thể vứt bỏ phủ Đại Hoang mà chạy."
Lúc nói, ông hoạt động vai dưới, nhất thời ảnh hưởng đến vết thương, một cảm giác đau đớn toàn thân khiến cho sắc mặt trắng nhợt.
Hít!
Hít vào một ngụm khí lạnh, làm dịu cơn đau, ánh mắt của Niếp Tự tiếp tục rơi vào sa bàn.
"Man tộc nhiều lần đánh phủ Đại Hoang, đều là vì cướp bóc vật tư qua mùa đông, lúc này cách mùa đông còn một thời gian, thời gian Man tộc xâm lấn phủ Đại Hoang quá sớm.
Nếu nói Man tộc là vì công chiếm phủ Đại Hoang, vậy càng là một câu chuyện cười."
Thực lực của Man tộc mạnh mẽ bao nhiêu, thật ra không ít người đều rất rõ ràng.
Nếu muốn chống lại Đại Tần, kém không phải một điểm.
Bao năm qua.
Man tộc chết ở trong tay của quân đội Đại Tần, so với người Tần chết ở trong tay của Man tộc, nhiều hơn không ít.
Cho dù là thực lực của Đại Tần suy yếu, cũng không phải Man tộc có thể chống lại.
Nói thẳng ra là.
Cho dù là hiện tại, nếu như không có địa vực Man hoang làm chổ dựa, Đại Tần dốc hết lực lượng, cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Man tộc.
"Man tộc từ trước đến nay tự đại, có lẽ bọn chúng cho rằng thực lực Đại Tần ta suy yếu, liền không làm gì được bọn chúng, vậy cũng không nhất định."
Sở Định lắc đầu, có thù hận rất lớn đối với Man tộc.
"Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hiện tại mục đích của Man tộc tuyệt đối không phải cướp bóc đơn giản như vậy, tuy rằng không rõ ràng lòng tin của bọn chúng hiện tại đến từ nơi nào, nhưng chuyện này, cũng không phải ông và ta có thể quản.
Man tộc xâm lấn phủ Đại Hoang, bất quá về sau có lui bước hay không, phủ Đại Hoang cũng đã định trước là sẽ tổn thất không nhẹ.
Từ buổi tối ngày hôm qua đến bây giờ, cũng đã có hơn một ngày thời gian, có lẽ tin tức cũng truyền ra không ít, phủ Đại Hoang dù cho ngay từ đầu hoàn toàn không có phản ứng, cũng đã nhận được tin tức rồi.
Chúng ta nghỉ ngơi mấy canh giờ, liền chuẩn bị gặp mặt Hắc Hổ Quân đóng quân ở địa phương khác."
Tính toán thời gian, tin tức truyền ra ngoài cũng đã đầy đủ.
Sau đó.
Ông nhìn về phía Trọng Trì một bên.
Giống như Niếp Tự, Trọng Trì cũng bị thương không nhẹ.