Chương 386: Vương Mộ Bạch
Ở trong tầm mắt của hắn, tầng thứ hai so với tầng thứ nhất không biết trống trải hơn bao nhiêu, yêu ma nơi này đều gaim giữ xích sắt, toàn bộ đều là cắm xuyên qua thân thể, trực tiếp cố định ở nơi ấy, sau đó lại giống như ở Trấn Ma ngục, sử dụng phòng giam để giam giữ.
Khí tức phát ra trên người mỗi con yêu ma, đều làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Loại cảm giác này.
So với yêu ma nhìn thấy trong Trấn Ma ngục, cho cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Tàn nhẫn!
Bạo ngược!
Mỗi một con yêu ma đều dường như sẽ lao tới bất cứ lúc nào, xé rách bản thân mình một cách tàn nhân.
"Đông Phương Chiếu, tên tiểu nhân đê tiện, có gan ngươi thả ta đi ra, ngươi và ta quyết một trận tử chiến!"
"Tộc của ta sớm muộn sẽ có một ngày phá vỡ tháp Phong Ma, đến lúc đó ta nhất định phải huyết tẩy Nhân tộc!"
"Đông Phương Chiếu......"
Khi nhìn thấy Đông Phương Chiếu đến, những con yêu ma đều trở nên điên cuồng, cả đám gào thét chửi mắng, thân thể giãy dụa muốn phá phong ấn, nhưng lại không có cách nào phá vỡ phong ấn trên người, mỗi một lần thân thể giãy dụa, đều khiến vết thương chảy ra nhiều máu.
Có thể nhìn ra được.
Những con yêu ma này đối với với Đông Phương Chiếu, đều cực kỳ phẫn hận.
Nghe vậy.
Đông Phương Chiếu lạnh nhạt nói: "Đám yêu ma các ngươi vào tháp Phong Ma, liền không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời, ngày sau cho dù là tháp Phong Ma bị phá, các ngươi cũng sẽ chết trước ta!"
Những lời này, hoàn toàn chọc giận những con yêu ma ấy.
"Tộc của ta chắc chắn quân lâm thiên hạ, Nhân tộc các ngươi ở trước mặt tộc của ta, chính là hèn kém như súc vật!"
"Đông Phương Chiếu, ngươi đáng chết!"
"Rống......"
Đa số yêu ma đều lộ vẻ mặt dữ tợn, mở miệng rít gào rống giận.
Thẩm Trường Thanh nhìn những con yêu ma bị giam cầm, có cảm giác như mộng ảo.
Loại yêu ma này hoàn toàn khác với loại ở Trấn Ma ngục, Trấn Ma ngục mặc dù có phong ấn yêu ma, nhưng những yêu ma kia, căn bản là sẽ không gào rống điên cuồng như vậy.
Trong mắt hắn xem ra.
Yêu ma của tháp Phong Ma, giống như đã phá vỡ nhận thức của bản thân đối với yêu ma.
Yêu ma mạnh mẽ.
Cũng sẽ như người bình thường, vô năng gào rống.
"Ngươi đi theo ta!"
Âm thanh ôn hòa của Đông Phương Chiếu, lại vang lên bên tai.
Thẩm Trường Thanh nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy đến đối phương đi tới trước phòng giam của một con yêu ma.
Nhất thời.
Con yêu ma vốn đang gào rống, lập tức ngậm miệng lại, trên khuôn mặt dữ tợn, mơ hồ có thể thấy được thần sắc sợ hãi.
"Bên trong tháp Phong Ma, tính luôn tầng dưới, tổng cộng là chín tầng, tám tầng trong đó đều có phong ấn yêu ma."
Lúc Đông Phương Chiếu nói, chỉ vào phòng giam trước mặt.
Nhìn theo ngón tay của đối phương, Thẩm Trường Thanh nhìn thấy một tấm bảng treo.
Đinh!
Nội dung bên trên, rõ ràng là một chữ Đinh.
Đông Phương Chiếu nói: "Yêu ma trong tháp Phong Ma, chia làm bốn cấp bậc từ cao đến thấp, phân biệt là giáp ất bính đinh, tương ứng là yêu thánh, đại yêu, yêu ma cao cấp cùng với yêu ma trung cấp.
Cái gọi là yêu thánh, đó là tồn tại đứng đầu trong yêu ma, thực lực là vô cùng cường đại, tộc yêu tà mạnh mẽ như vậy, cũng là có quan hệ với yêu thánh."
Yêu thánh!
Thẩm Trường Thanh không khỏi hỏi: "Bên trong tháp Phong Ma, có giam giữ yêu thánh không?"
Hắn biết yêu ma có phân chia cấp bậc, nhưng mà giới hạn ở yêu ma hạ cấp, trung cấp cùng với cao cấp mà thôi, về sau, liền không rõ ràng lắm.
Bây giờ từ trong miệng của Đông Phương Chiếu, mới xem như là rõ ràng từ yêu ma cao cấp trở lên, còn có đại yêu cùng yêu thánh tồn tại.
"Yêu thánh rất mạnh, bất luận khi nào khi yêu thánh xuất thế, đều có thể nói là thảm họa hủy thiên diệt địa, bên trong tháp Phong Ma không có yêu thánh hoàn chỉnh tồn tại, nhưng có phong ấn một phần thân thể tàn phế của yêu thánh, chính là năm xưa Trấn Ma ti đoạt được sau khi đại chiến cùng một con yêu thánh."
Đông Phương Chiếu khẽ lắc đầu.
Dừng một chút, ông liền tiếp tục nói.
"Dưới yêu thánh, chính là đại yêu, đại yêu thần hồn bất diệt, cho dù là hủy diệt thân thể của nó, thần hồn của nó cũng có thể có cơ hội trốn chạy sống lại, trên thực tế, yêu ma mặc dù từ trên ý nghĩa nào đó, là tồn tại gần như bất tử.
Thế nhưng có thể làm được mức độ gần như bất tử, phải là yêu ma ở cấp đại yêu, mới có tư cách này.
Dưới đại yêu, nhược điểm vẫn vô cùng rõ ràng."
Thẩm Trường Thanh chăm chú lắng nghe.
Mấy thứ này, hắn không nhìn thấy trong Tàng Thư các.
Đông Phương Chiếu nếu đồng ý nói, vậy đối với bản thân mình mà nói, đó là có chổ tốt cực lớn.
"Yêu ma cao cấp, tuy rằng không có cách nào làm được thần hồn bất diệt, nhưng có thể tích huyết trọng sinh, đối phó với loại yêu ma này, cũng nhất định phải cẩn thận vô cùng, cần mup-ốn hủy diệt hoàn chỉnh, không thể khiến cho nó có cơ hội sống lại."
"Còn Yêu ma trung cấp, hồi phục tứ chi là chuyện bình thường, hơn nữa thân thể đã lột xác thêm một bước, có thể thiên biến vạn hóa, biến thành hình dạng của bất luận kẻ nào, biến hóa như vậy không phải dịch dung bình thường có thể bằng được, là biến hóa chân chính.
Có đôi khi, có thể người quen đứng ở trước mặt của ngươi, chính là một con yêu ma biến hóa mà thành.
Muốn vạch trần biến hóa của yêu ma rất khó, cụ thể làm sao khám phá, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cái này cũng là nguyên nhân vì sao, tiến vào tháp Phong Ma cần được Kính Chiếu Ma chiếu một chút, bởi vì Kính Chiếu Ma chính là một loại vũ khí sắc bén có thể khám phá thiên biến vạn hóa của yêu ma."
Tích huyết trọng sinh!
Thiên biến vạn hóa!
Thẩm Trường Thanh thở sâu, hiểu biết càng nhiều, hắn đối với yêu ma lại càng kiêng kỵ.
Nhưng đồng thời, với sự cường đại của Trấn Ma ti, cũng có một hiểu biết càng thêm rõ ràng.
Ngươi nhìn xem.
Yêu ma mạnh mẽ như thế, hiện tại đều bị Trấn Ma ti bắt giam, cả đám bị nhốt ở bên trong tháp Phong Ma, căn bản là không vùng vẫy được, chỉ có thể gào rống vô năng ở chỗ này.
Đông Phương Chiếu nói: "Yêu ma dưới trung cấp, không có tư cách bị giam vào tháp Phong Ma, cho nên trong Trấn Ma ngục, cũng sẽ có giam giữ một vài yêu ma cấp thấp."
"Vậy nếu như Trấn Ma ngục cùng tháp Phong Ma đều giam giữ đầy thì sao?"
"Giết!"
Âm thanh của Đông Phương Chiếu trở nên lạnh lùng.
"Yêu ma loạn Đại Tần ta, vốn là đáng chết, giam giữ trong Trấn Ma ngục và trong tháp Phong Ma, khiến chúng nó có thể kéo dài hơi tàn, đã là khai ân, về sau giết cũng là giết, căn bản không đáng do dự."