Chương 455: Là chiến đấu hay là đột phá (1)
Nói xong.
Trong lòng Âm Hưu cũng có chút nóng rực, đương nhiên phần lớn là sát ý.
Tộc yêu tà đến nay không thể tấn công Đại Tần, nhân tố rất lớn, là bởi vì có những Trấn Thủ sứ ấy tồn tại.
Là bọn họ.
Khiến tộc yêu tà không thể quân lâm quốc thổ của Đại Tần.
Cho nên.
Ai có thể chém giết Trấn Thủ sứ, cho dù là một người Trấn Thủ sứ yếu nhất, trong tộc yêu tà đều có thể đạt được ban thưởng rất lớn.
Càng đừng nói.
Lực lượng máu thịt của bản thân Trấn Thủ sứ, chính là thuốc bổ của tộc yêu tà, dù cho không có bất luận ban thưởng gì, chỉ cần cắn nuốt được nó, đều có thể tăng trưởng lực lượng cực lớn.
...
Ầm! !
Trên đường phố, có chiến đấu kịch liệt đang diễn ra.
Trên người Tuần Khúc bộc phát ra toàn bộ lực lượng, hai tròng mắt đỏ đậm, năng lượng màu đen quanh quẩn trên hai tay, một chưởng rồi một chưởng liên tục được đánh ra, không ngừng quét ngang bốn phía.
Tránh né.
Cuối cùng là không có cách nào.
Sau khi trải qua vài ngày trốn tránh, ông vẫn là bị con yêu tà kia tìm được.
Bây giờ.
Xung quanh bắt đầu xuất hiện gió, thật ra chính là con yêu tà không biết tên nào đó.
Vô ảnh vô hình.
Bản thân cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng nhận biết mạnh mẽ, để đối phó những thứ kia.
Ầm! !
Một chưởng cương mãnh, làm cả con phố đều nổ văng.
Tiếng thét chói tai, hình như có thể trực tiếp tiến vào linh hồn của người.
Đối với chuyện này.
Thần sắc Tuần Khúc bất biến, trở tay lại đánh ra một chưởng, đem thứ ẩn dấu phía sau lưng mình tiêu diệt.
Rất nhanh.
Gió êm sóng lặng.
Ông rốt cục thu tay lại, năng lượng màu đen cũng thu hồi.
Chỉ là.
Loại dự cảm không tốt trong lòng, từ đầu đến cuối không có biến mất, trái lại là càng ngày càng nghiêm trọng, hình như là có chuyện gì không tốt, gần xảy ra.
"Thứ kia rốt cuộc muốn làm cái gì!"
Sắc mặt Tuần Khúc ngưng trọng.
Ông vốn cho rằng, hành tung của mình bại lộ, con yêu tà trốn trong chỗ tối, nên chính thức ra tay đối phó mình mới phải.
Kết quả.
Từ đầu tới đuôi.
Con yêu tà trốn trong chỗ tối, đều không có ra tay.
Không.
Không phải không có ra tay.
Là bởi vì con yêu tà kia, căn bản chưa từng đến.
Tuần Khúc rất rõ ràng.
Con yêu tà kia muốn giết chết mình, hoặc là, muốn cắn nuốt mình, từ đó làm ra đột phá.
Hiện tại.
Bản thân mình bại lộ hành tung, đối phương không có đạo lý không ra tay.
"Chẳng lẽ..."
Tuần Khúc nghĩ tới một khả năng, sắc mặt không khỏi đại biến.
Sau đó.
Ông lại lắc đầu.
"Không có khả năng, nó sao có thể một lần nữa làm ra đột phá đơn giản như vậy chứ?"
"Thế nhưng không dễ nói, tất cả bách tính của thành Lư Dương nếu như thật sự bị nó cắn nuốt, đột phá không phải chuyện không có khả năng."
Sắc mặt Tuần Khúc xấu xí.
Đây là khả năng tệ đến không thể tệ hơn.
Ông đã giao đấu cùng con yêu tà kia, thủ đoạn của đối phương, hoàn toàn không kém gì Trấn Thủ sứ.
Nếu như là ở ngoài kết giới, Tuần Khúc có nắm chắc đối phó con yêu tà kia.
Nhưng ở trong kết giới.
Ông liền không phải đối thủ.
Dưới tình huống như vậy, nếu như con yêu tà kia lại làm ra đột phá, Tuần Khúc có chút khó có thể tưởng tượng, đối phương đến tột cùng sẽ mạnh mẽ đến tình trạng gì.
Khi đó.
Bản thân mình liền thật sự trở thành thịt cá trên thớt gỗ, chỉ có thể chờ chết.
"Không được!"
"Tuyệt đối không thể để cho nó đột phá thành công, bằng không không chỉ là mình phải chết, phủ U Nam cũng có phiền toái lớn."
Tuần Khúc lắc đầu, về tình về lý, ông cũng không có đạo lý ngồi xem đối phương đột phá thành công.
Hồi lâu sau đó.
Ông lại có chút nhụt chí.
Quả thật.
Không thể để con yêu tà kia đột phá thành công, nhưng vấn đề ở chỗ, bản thân mình nên ngăn cản như thế nào mới được.
Luận về thực lực.
Lúc trước đã giao đấu, ông hiển nhiên không phải đối thủ.
Nếu như tùy tiện đi qua, vậy không phải ngăn cản đối phương đột phá, mà là lúc đối phương đột phá, hỗ trợ tăng thêm một món ăn.
Sau đó.
Tuần Khúc liền nhịn không được, lại tức giận mắng Quý Thiên Lộc một lần.
"Ông thật sự nên đến nhanh lên một chút, hay là muốn thật sự chờ ta chết, rồi mới hỗ trợ nhặt xác?"
Nếu có thể trở về.
Ông tính là biết rõ đánh không lại, cũng muốn đấu một trận với đối phương.
Không có biện pháp.
Hành vi của đối phương, quả thật không phải người làm.
Bản thân mình đều bị kẹt ở thành Lư Dương lâu như vậy, vậy mà không có ai đến một chút.
Nếu như có người đến.
Bản thân mình cũng sẽ không lưu lạc đến nước này.
Mắng một lần xong.
Tuần Khúc cũng không có tiếp tục mắng nữa, dù sao thì Quý Thiên Lộc cũng nghe không được, mắng cũng mắng không khí, chỉ là lãng phí sức lực của bản thân mình.
Nhiều lắm chính là giận quá, mắng một câu trút giận mà thôi.
Bỗng nhiên.
Thần niệm của ông hơi khẽ động.
Tuần Khúc quay đầu nhìn về phía đầu cùng của con phố, trên mặt có thần sắc cổ quái, có mong chờ, cũng có cảnh giác.
"Có người tới, hơn nữa không chỉ là một!"
Trong nhận biết.
Ông biết, ở đầu đường, đang có mấy người hướng về bên này.
Trong lúc nhất thời.
Tuần Khúc cũng không thể xác định là địch hay là bạn.
Suy nghĩ một chút.
Ông nhìn về phía kiến trúc bên cạnh, thả người nhảy lên, nhảy tới trên đỉnh, sau đó nằm úp xuống, tầm mắt yên lặng nhìn về phía đầu đường.
Không bao lâu.
Đám người Tô Uyển Nhi, xuất hiện ở đầu đường.
"Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng có dao động của chiến đấu, vì sao đột nhiên biến mất nhanh như vậy?"
Sắc mặt Tô Uyển Nhi đầy nghi hoặc.
Cho dù là cách có chút xa, ả cũng cảm giác được sự dao động của chiến đấu.
Mà khi mọi người chạy đến đây.
Đập vào mắt, cũng chỉ có con phố vỡ nát.
Âm Hưu lạnh lùng nói: "Lúc này sinh linh trong thành Lư Dương hẳn là không còn bao nhiêu, mà có tư cách hình thành dao động như vậy, rất có khả năng chính là Trấn Thủ sứ mắc kẹt trong thành."
Trấn Thủ sứ!
Hai người trưởng lão của Vĩnh Sinh Minh căng thẳng trong lòng.
Chỉ là.
Bọn họ nghĩ đến trước mặt của mình, chính là cường giả của tộc yêu tà, tâm trạng căng thẳng lại thả lỏng xuống một chút.
Trấn Thủ sứ là mạnh mẽ không sai.
Nhưng vị cường giả của tộc yêu tà, cũng không phải kẻ yếu.
Có người này.
Đối phó Trấn Thủ sứ, cũng không phải không có khả năng.