Chương 459: Khắc chế (2)
Thế nhưng hiện tại.
Vị trưởng lão Vĩnh Sinh Minh này, hoàn toàn không còn suy nghĩ này trong lòng.
Tông Sư hậu kỳ còn tốt.
Nhưng nếu như là cường giả Tông Sư đỉnh phong, vậy tốt nhất nên thôi đi.
Thực lực của Âm Hưu có bao nhiêu mạnh mẽ, Tô Uyển Nhi cũng có chút rõ ràng.
Tồn tại ở cấp bậc yêu ma.
Bên trong Vĩnh Sinh Minh, đó là cường giả gần với minh chủ.
Nhưng mà.
Từ chiến cuộc lúc này mà xem, Âm Hưu không có chiếm được ưu thế gì, hơn nữa trong mơ hồ, còn bị Thẩm Trường Thanh đè đánh.
"Chúng ta có muốn hỗ trợ hay không?"
Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Khấu Thương, dường như độc xà, nhìn chằm chằm vào chiến đấu giữa sân.
Trưởng lão của Vĩnh Sinh Minh lần này tới chỉ có gã cùng Tô Uyển Nhi.
Nghiêm túc mà nói.
Thực lực của Tô Uyển Nhi, mạnh hơn gã vài phần.
Cho nên gặp phải chuyện, Khấu Thương đều phải hỏi ý kiến của Tô Uyển Nhi.
Nghe vậy.
Đôi mắt đẹp của Tô Uyển Nhi xoay chuyển, nhìn chiến đấu giữa sân, khẽ lắc đầu: "Chúng ta không thể nhúng tay, Tông Sư đỉnh phong cùng yêu ma, đều là tồn tại đã siêu việt cấp độ của chúng ta bây giờ, tự ý nhúng tay vào, sẽ dễ làm hỏng chuyện.
Chờ một chút đi, chờ một thời cơ tương đối thích hợp rồi hãy nói."
Nhúng tay vào chiến đấu.
Cũng phải nhìn cấp bậc.
Như loại chiến đấu hoàn toàn siêu việt cực hạn của tông sư bình thường này, căn bản không phải dễ dàng nhúng tay như vậy.
Một chút không tốt.
Nói không chừng sẽ bị lan đến gần.
Bị thương.
Đó chính là tất nhiên.
Khấu Thương thấy cảnh này, cũng tạm thời không có suy nghĩ ra tay.
Trường đao phá không.
Đao cương màu máu phụt ra trong nháy mắt, đem không khí cùng với khí tức âm tà xé rách.
Khí tức giết chóc ngập trời trùng kích mà đến, trong đầu Âm Hưu không khỏi chấn động.
Nhưng rất nhanh.
Lão liền xua tan sự kinh sợ này, bàn tay dường như mãnh thú vung ra, sau khi chấn vỡ dao cương, trực tiếp nắm lấy thân đao đang chém tới.
Xì xì!
Dường như cầm lấy một que sắt cực nóng, bàn tay trong có khói xanh bốc lên, đau đớn toàn thân truyền ra, thế nhưng Âm Hưu lại không có ý buông tay, trái lại càng nắm chặt Huyền Nguyệt Đao.
Đại Nhật Chân Nguyên cuộn trào mãnh liệt.
Không ngừng tiến vào trong trường đao.
Thẩm Trường Thanh dùng sức cầm chuôi đao, một lực lượng xông tới bộc phát ra, bức bách bước chân của Âm Hưu không ngừng lui về phía sau.
Xẹt xẹt! !
Vảy giáp nứt vỡ, máu đen chảy ra.
Nhất thời.
Đại Nhật Chân Nguyên trên thân đao, giống như là gặp phải tồn tại đáng sợ, lập tức tan rã trước mặt những giọt máu đen kia.
Đồng thời.
Thân đao trắng noãn của Huyền Nguyệt Đao, cũng bị máu đen ăn mòn ra những lỗ thủng gồ ghề.
Ngay sau đó.
Âm Hưu dùng sức bóp, Huyền Nguyệt Đao lập tức gãy.
Trường đao gãy.
Nửa đoạn thân đao dường như nước thép, chảy xuống từ trong lòng bàn tay của yêu ma.
"Khặc khặc, chỉ là binh khí bình thường, vậy mà muốn chống lại ta, quả thật buồn cười, bây giờ ngươi đã không có vũ khí, sao còn là đối thủ của ta?"
Âm Hưu cười to, khí tức âm tà trên người càn quét ra, vảy giáp cùng với vết thương trong bàn tay, cũng đang khôi phục với một tốc độ nhanh chóng.
Cường giả ở cấp bậc yêu ma của.
Khôi phục vết thương trên người là cực kỳ dễ dàng.
Yêu ma mạnh mẽ, khôi phục tứ chi cũng không nói chơi.
Theo lão thấy.
Người trước mắt lợi hại nhất chính là đao pháp, hiện tại đã không có Huyền Nguyệt Đao, vậy chẳng khác nào là con cọp không răng, làm gì còn sức uy hiếp.
Nghe vậy.
Sắc mặt Thẩm Trường Thanh lạnh nhạt.
Huyền Nguyệt Đao bị hủy, hắn cũng thật không ngờ.
Lực lượng ăn mòn từ máu của yêu ma, so với cấp quỷ quái, quả thật mạnh mẽ hơn không ít.
Bên kia.
Âm Hưu đã một lần nữa ra tay.
Dưới chân đạp mạnh, thân thể lao ra, dưới sự phụ trợ của khí tức âm tà ngập trời, như là Ma thần hủy diệt thế gian, chỉ cần là khí thế đã có thể làm cho người ta sợ hãi.
Tay phải của Thẩm Trường Thanh dùng sức ném ra, nửa đoạn lưỡi đao trong tay, với thế phá không mà lao ra ngoài.
Ù!
Nửa đoạn lưỡi dao với khí thế sắc bén vô cùng, dễ dàng cắt đứt sự ngăn cản của khí tức âm tà, cắm vào trên người của Âm Hưu.
Phập...
Nửa đoạn lưỡi đao phá vỡ phòng ngự của vảy giáp, cắm vào trên vai của Âm Hưu.
Đau đớn như vậy.
Thế nhưng thế tấn công của đối phương cũng không dừng lại nửa phần, trong đôi mắt xanh lục, mơ hồ có thể thấy được màu đỏ tươi, khi đến gần phạm vi khoảng một trượng của Thẩm Trường Thanh, lão chợt vung tay đánh một chưởng ra.
Hai chân Thẩm Trường Thanh đứng vững trên mặt đất, tay trái làm động tác niêm hoa, tay phải dựng thẳng trước ngực, trong thân thể vốn dĩ bình thường, đột nhiên có ánh sáng vàng tỏa ra, dường như là một vị phật đà xuất hiện.
"Như Lai Kim Thân!"
Nhìn thấy ánh sáng vàng, cùng với tư thế của Thẩm Trường Thanh, Tô Uyển Nhi dường như nghĩ tới cái gì, mặt mày không khỏi biến sắc.
Trong trí nhớ của ả.
Cũng chỉ có Như Lai Kim Thân của Vạn Phật Tông, mới có uy thế như vậy.
"Như Lai Kim Thân!"
Khấu Thương cũng kinh hãi, sau đó lại lắc đầu: "Không có khả năng, không phải nói Như Lai Kim Thân của Vạn Phật Tông, đã rất lâu không ai tu luyện thành công sao?"
Lời tuy nói như vậy.
Thế nhưng nhìn hình dạng dường như phật đà hiện thân của Thẩm Trường Thanh hiện tại, gã lại có chút chần chờ.
Đối với Như Lai Kim Thân.
Khấu Thương cũng không có chân chính kiến thức qua.
Nhưng võ học của những môn phái đứng đầu trong chốn giang hồ nắm giữ, Vĩnh Sinh Minh đều có ghi chép liên quan về hình dạng nên có của bất luận một môn võ học nào sau khi đại thành.
Ánh sáng vàng trước mắt.
Cùng với động tác một tay niêm hoa.
Dường như chính là một vị phật đà hiện thân.
Nếu nói không phải Như Lai Kim Thân, gã cũng không quá tin tưởng.
Khuôn mặt của Tô Uyển Nhi đầy ngưng trọng: "Tuy nói Vạn Phật Tông đã rất nhiều năm không ai luyện thành Như Lai Kim Thân, nhưng người trong thiên hạ có thể nắm giữ Như Lai Kim Thân, cũng không chỉ là một mình Vạn Phật Tông.
Bên trong Trấn Ma ti cũng có thu thập võ học khắp nơi, sở hữu Như Lai Kim Thân cũng không kỳ quái.
Vị này cũng là người có thiên phú mạnh nhất từ khi Trấn Ma ti thành lập tới nay, nếu như hắn tu luyện thành Như Lai Kim Thân, khả năng cũng là không nhỏ."