Chương 480: Tiên sinh có chút hợp ý cùng ta (2)
Nghe vậy.
Vương Mộ Bạch vươn tay, vuốt thử bức tường của một căn nhà ven đường, một loại xúc cảm lạnh lẽo xuất hiện ở đầu ngón tay gã.
"Lĩnh vực của Thiên Tai, theo ta thấy là chân thật tồn tại, không có bất luận cái gì khác biệt với thế giới bên ngoài, nếu như nói thế giới bên ngoài là đại thế giới, như vậy lĩnh vực của Thiên Tai liền xem như là tiểu thế giới.
Đợi cho lĩnh vực trưởng thành đến trình độ nhất định, thân ngươi ở nơi đây, có thể cảm nhận được có cái gì khác biệt?"
Mặt của Đàm Thiên Cơ đầy vẻ ngơ ngác.
Có cái gì khác biệt?
Hình như là không có cái gì khác biệt.
Ngay sau đó.
Vương Mộ Bạch một lần nữa nói: "Nếu là một ngày kia, lĩnh vực trưởng thành đến mức còn lớn hơn so với thiên địa, thiên địa bị lĩnh vực bao phủ, như vậy ngươi nói thiên địa là thật, hay lĩnh vực là thật?"
"Ặc..."
Đàm Thiên Cơ lại không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy cảnh này.
Vương Mộ Bạch cười ôn hòa nói: "Cái gọi là thật giả, bất quá truy tìm chính là bản tâm mà thôi, thật hay giả, chỉ nằm trong một ý niệm của ngươi."
Lời nói vừa dứt.
Đàm Thiên Cơ như có suy nghĩ.
Vương Mộ Bạch cũng không nói cái gì nữa, mà là chậm rãi hướng về trạch viện ở trung tâm của thành trấn.
Cốc cốc!
Cửa được gõ vang.
Không bao lâu.
Có âm thanh rất nhỏ từ bên trong truyền ra, sau đó thấy được cánh cửa đóng chặt mở ra.
"Hai vị là?"
Mạc Tử Tấn nhìn hai người đứng trước mặt, sắc mặt có chút nghi hoặc.
Vương Mộ Bạch cười nói: "Ta đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy nơi đây có một thành trấn, cho nên muốn tới xin một ngụm nước uống, không biết các hạ có thuận tiện không?"
"Có bằng hữu từ phương xa tới, không thể lạnh nhạt, hai vị có thể đến đây, là vinh hạnh của tiểu sinh, sao lại có đạo lý từ chối, đều nhanh vào đi!"
Mạc Tử Tấn cũng cười.
Hắn nghiêng thân thể, để Vương Mộ Bạch cùng Đàm Thiên Cơ hai người đi vào.
Từ đầu đến cuối.
Vương Mộ Bạch đều là vẻ mặt không thay đổi, dường như là thật sự chỉ vì uống nước.
Về phần Đàm Thiên Cơ, trong lòng cũng âm thầm cảnh giác.
Lúc này bên trong thành trấn, một người cũng không có, ở đây lại xuất hiện một người, không cần phải nói, lai lịch của đối phương đều có thể rõ ràng.
Thiên Tai!
Chủ nhân của lĩnh vực này!
Một con Thiên Tai có thể đem lĩnh vực diễn hóa đến trình độ này, thật sự động tay, ông ta không có nắm chắc tất thắng.
Nếu như đi một mình.
Đàm Thiên Cơ lúc này đã xoay người rời đi.
Thế nhưng có Vương Mộ Bạch, ông ta mới đè xuống xúc động trong lòng.
Tiến vào đại đường ngồi xuống.
Không bao lâu.
Mạc Tử Tấn bưng hai chén nước đi đến.
Đàm Thiên Cơ không dám uống nước ở đây, Vương Mộ Bạch thật ra là không có chú ý gì, trực tiếp bưng chén liền uống.
Sau đó.
Gã liền đem chén không đặt ở một bên.
"Cảm ơn tiên sinh cho nước uống, bằng không hơn mười dặm không một bóng người, không biết làm sao mới tốt."
"Chính là một chén nước mà thôi, không tính cái gì."
Mạc Tử Tấn cười.
Lúc này.
Vương Mộ Bạch đứng dậy đánh giá đồ vật trong đại đường, như có hứng thú mà gật đầu.
"Chữ tốt vẽ cũng tốt, xem ra tiên sinh cũng là một người đọc sách, không biết có từng thi đậu công danh?"
"Gian khổ học tập nhiều năm, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng thi đậu công danh." Mạc Tử Tấn khẽ lắc đầu.
"Vậy quả nhiên là đáng tiếc."
Vương Mộ Bạch thở dài, tỏ vẻ sâu sắc tiếc hận đối với chuyện này.
Nghe vậy.
Mạc Tử Tấn không khỏi hỏi: "Ta thấy lời ăn tiếng nói của các hạ, cũng có khí thế của thư sinh, chẳng lẽ các hạ cũng là một người đọc sách?"
"Người đọc sách không tính là, ta ngược lại càng cảm thấy hứng thú đối với đại thế trong thiên hạ."
"Đại thế trong thiên hạ?"
Ánh mắt Mạc Tử Tấn sáng ngời, trên mặt có hứng thú.
"Xem ra các hạ đối với đại thế trong thiên hạ, có chút kiến giải đặc biệt, không biết tiểu sinh có thể thỉnh giáo một phen?"
"Thật ra không có kiến giải gì đặc biệt, nếu như tiên sinh rời khỏi đây, đi ra bên ngoài liền có thể phát hiện, bên ngoài chiến tranh phân loạn, người sống như cỏ rác, bình dân bị quyền quý tùy ý chém giết dường như heo dê, khổ không nói nổi.
Cái gọi là hưng bách tính khổ, vong bách tính khổ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi."
Sắc mặt của Vương Mộ Bạch như lộ ra vẻ trách trời thương dân, lắc đầu thở dài.
Hưng bách tính khổ.
Vong bách tính khổ.
Mạc Tử Tấn tràn đầy cảm xúc: "Tiên sinh nói thật tốt, tiểu sinh cũng cảm xúc thâm hậu, tiên sinh cho rằng, phải làm như thế nào, mới có thể chân chính khiến cho thiên hạ thái bình đây?"
Vốn là xưng hô các hạ, cũng đổi thành tôn xưng tiên sinh.
Nghe vậy.
Vương Mộ Bạch cười nói: "Thế gian đã mục nát, trên cơ bản như vậy, bất luận cái thay đổi gì cũng đã không có tác dụng, chỉ có lật đổ thế gian mục nát, mới có thể có từ trên phế tích xây dựng một quốc gia mới."
"Mà muốn lật đổ thế gian mục nát, thứ có thể dựa vào chỉ có một, đó là bản thân chúng ta."
"Chỉ có lực lượng của bản thân đủ, mới có tư cách lật đổ tất cả, thiên hạ mới có thái bình chân chính."
Trong đại đường.
Đàm Thiên Cơ nghe những lời này, trong lòng có chút dao động, nhưng bề ngoài vẫn không lộ dấu vết.
Dáng tươi cười trên mặt Mạc Tử Tấn càng trở nên rõ ràng, hình như là thấy được tri kỷ.
"Những lời tiên sinh nói, có thể nói là nói đến tâm khảm của tiểu sinh, thế gian bây giờ mục nát, đích thật là phải lật đổ mới được, chỉ là muốn lật đổ thế gian mục nát, há lại dễ dàng như vậy."
"Cố thủ một nơi, liền như chim thú trong lồng, tự nhiên không có tư cách làm được tất cả chuyện này."
Âm thanh của Vương Mộ Bạch dần dần ôn hòa, mang theo một tia mê hoặc.
"Tiên sinh vì sao không rời khỏi chổ này, nếu như rời khỏi đây, ngươi tựa như tiềm long rời uyên, chắc chắn khiếp sợ thiên hạ."
Rời khỏi đây.
Mạc Tử Tấn buông tay, trên mặt có thần sắc bất đắc dĩ.
"Tiểu sinh làm sao không muốn rời đi, chỉ là lồng giam nơi này không gì phá nổi, với lực của một mình tiểu sinh, căn bản là không có khả năng lay động."
"Lại nói tiếp..."
"Tiên sinh cùng ta có chút hợp ý, không bằng dâng ra bản thân, đến giúp ta phá bỏ lồng giam được không!"
Nói xong lời cuối cùng.
Trong đôi mắt của Mạc Tử Tấn, đã hoàn toàn trở nên đen kịt, mà ở trong đôi mắt đen kịt, hiện ra một hình ảnh phản chiếu.
Đó là hình ảnh phản chiếu của một con yêu ma có ba mắt, toàn thân mọc đầy vảy giáp.