Chương 51: Bản án
Vừa mở cửa ra.
Liền thấy chủ bộ Thi Khánh Sinh đứng ở nơi đó, trong tay đang cầm một bộ quần áo màu xanh, trên cùng là một chiếc mũ cánh chuồn.
"Đại nhân!"
"Thi chủ bộ có chuyện gì?" Thẩm Trường Thanh nhướng mày.
"Hôm qua có một số việc ty chức quên, đại nhân tuy rằng là tạm thời thay thế vị trí tri huyện, nhưng theo lý cũng nên có quan phục của mình mới phải, cho nên hôm nay ty chức liền đem quan phục cho ngài đưa tới."
Thi Khánh Sinh thành thật trả lời.
"Quan phục?"
Tầm mắt của Thẩm Trường Thanh rơi vào trên mũ cánh chuồn, thuận tay nhận lấy.
"Có lòng."
Năng lực chủ bộ của Thi Khánh Sinh thế nào, hắn không rõ ràng.
Nhưng có thể làm việc đến chi tiết nhỏ như vậy mà xem, đã xem như là không sai.
"Việc này là ty chức phải làm." Thi Khánh Sinh cười làm lành, sau đó lại hỏi: "Đại nhân một đêm không có rời khỏi thư phòng, hẳn cũng đã đói bụng, ty chức đã chuẩn bị đồ ăn sáng, mời đại nhân đến dùng."
"Dẫn đường đi!"
"Đại nhân, mời!"
...
Cơm no rượu đủ.
Cơm nước phong phú hơn rất nhiều so với lúc Thẩm Trường Thanh ở Trấn Ma ti.
Cẩn thận suy nghĩ, ngược lại cũng quả thật không có vấn đề gì.
Dù sao lúc ở Trấn Ma ti, hắn chỉ là một người Trừ Ma sứ thực tập, nói về chất lượng ăn uống, làm sao có thể so sánh với tri huyện của một thành.
Toàn bộ quá trình.
Đều là Thẩm Trường Thanh ăn, Thi Khánh Sinh đứng ở một bên hầu.
Đợi sau khi hắn ăn xong, đối phương mới khom người hỏi: "Không biết đại nhân kế tiếp muốn đi đâu, hoặc là có chuyện gì dặn dò?"
Lau miệng.
Thẩm Trường Thanh bình thản nói: "Bảo Hồng Thành tới gặp ta một chút."
"Vâng!"
Thi Khánh Sinh nhận lệnh lui ra.
Thẩm Trường Thanh nhìn đống hỗn độn trên mặt bàn, không để ý, xoay người rời đi.
Ăn xong không cần hắn tự mình dọn dẹp, sau đó tự nhiên sẽ có người xử lý.
... ... ... ... ... ...
Nội đường.
Thẩm Trường Thanh ngồi ở chỗ kia, ước chừng khoảng một phút, Hồng Thành liền vội vã đi đến.
"Tham kiến đại nhân!"
Vừa thấy Thẩm Trường Thanh, Hồng Thành cũng đã khom mình hành lễ.
Hiển nhiên.
Ông ta đã biết chuyện, đối phương tạm thời thay thế tri huyện.
Nếu như nói người của Trấn Ma ti, không có quyền lực sinh sát trực tiếp đối với người của nha môn, như vậy tri huyện của một thành, lại có cái quyền lực này.
Nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Trường Thanh giết người không chớp mắt.
Hồng Thành càng không dám có bất cứ chổ thất lễ gì.
"Đây là bản án của triều đình đối với Triệu gia, ông xem một chút đi!"
Thẩm Trường Thanh đem bản án đặt ở trên mặt bàn.
Hồng Thành tiến lên vài bước, cầm lấy bản án, chăm chú đọc.
Dần dần.
Sắc mặt của ông cũng trở nên nghiêm trọng.
Đợi sau khi đọc xong toàn bộ, Hồng Thành mới cung kính đem bản án đặt trở về: "Đại nhân, bản án đã xuống, không biết chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?"
"Còn có thể làm như thế nào, cấu kết yêu tà vốn là một con đường chết, có loại kết quả này cũng là bình thường."
Thẩm Trường Thanh khẽ lắc đầu, trên mặt hiện ra nụ cười nhạt.
"Triệu Phương có thể làm tri huyện, thế lực của Triệu gia sau lưng cũng không nhỏ, lúc này thành Lâm An chỉ là một chi tộc của Triệu gia mà thôi, địa phương còn có không ít chi tộc khác.
Nhưng chi tộc dù nhiều cũng vô dụng, bản án xuống tới, tin tưởng triều đình đã có động tác, chi tộc của Triệu gia ở các nơi không có khả năng may mắn tránh khỏi.
Truyền mệnh lệnh của ta, đem tất cả mọi người của Triệu gia, bao gồm cả nô bộc toàn bộ giam vào trong ngục!"
"Vâng!"
Hồng Thành gật đầu, sau đó lại thoáng chần chờ: "Người của Triệu gia không ít, không nhất định sẽ cam tâm vào ngục, những nha dịch của nha môn tuy nói có một chút võ công trong người, nhưng rốt cuộc vẫn kém hơn rất nhiều.
Triệu gia nếu như phản kháng, chỉ sợ không áp chế được!"
Cuối cùng.
Sắc mặt của Hồng Thành cũng rất xấu hổ.
Một nha môn lớn như vậy, vậy mà ngay cả một Triệu gia đều không áp chế được.
Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, ông ta cũng nói đúng sự thật.
Nha môn tính toán từ đầu đến cuối chỉ được hơn mười người nha dịch, Triệu gia chỉ tính người hầu, đã chừng hơn một hai trăm người.
Hiện tại nha dịch có thể canh gác ở Triệu gia, đó là bởi vì không có thật sự đến tình trạng cá chết lưới rách, người của Triệu gia vẫn đang ôm một chút hy vọng, không dám xảy ra xung đột chính diện với triều đình.
Bây giờ bản án đã xuống, không thể nghi ngờ là tuyên án tử hình cho toàn bộ Triệu gia.
Đến tình trạng này.
Người của Triệu gia, khẳng định sẽ không khoanh tay chịu chết.
Nếu thật sự xảy ra xung đột, dựa vào những người của nha môn, rất có khả năng bị đè đánh.
Thẩm Trường Thanh nhạt cười: "Ý của ông là?"
"Ty chức hy vọng đại nhân có thể đi áp trận, Triệu gia không phản kháng thì thôi, nếu như phản kháng, bọn họ cũng không có tư cách, ở trước mặt đại nhân chẳng thể làm được trò trống gì!"
Hồng Thành nói xong, không quên kèm theo một câu nịnh nọt.
"Dù sao thực lực của đại nhân, ở trong thành Lâm An cũng là đệ nhất."
"Cũng được, ta cũng đang muốn đi nhìn Triệu gia."
Thẩm Trường Thanh đứng dậy.
Thấy cảnh này.
Hồng Thành nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta cũng sợ Triệu gia phản kháng, nếu như có một hai người chạy trốn, bản thân ông khẳng định khó thoát được tội.
...
Triệu gia.
Từ sau khi Triệu Phương tự sát, bầu không khí của Triệu gia vẫn rất căng thẳng.
Mọi người đều rõ ràng.
Tội danh cấu kết yêu tà, kết quả chính là xét nhà diệt tộc.
Nhưng vấn đề ở chỗ.
Bên ngoài Triệu gia có nha dịch canh gác, những người khác căn bản không có cách nào chạy trốn, trừ khi là thật sự trở mặt, hoàn toàn lao ra, vậy nha dịch tự nhiên không có khả năng chặn lại.
Nhưng mà làm như vậy.
Liền không đơn giản là cấu kết yêu tà, không chừng còn muốn tăng thêm một tội coi thường luật pháp Đại Tần, ý đồ mưu phản.
Đến lúc đó.
Triệu gia liền thật sự không có đường sống.
Lúc này trong đại đường, tất cả dòng chính của Triệu gia đều đã tập trung, sắc mặt của mỗi người đều không giống, có ngưng trọng, cũng có kinh hoảng.
"Triều đình hiện tại chưa có động tĩnh, nhưng chuyện cấu kết yêu tà, đến tột cùng là hậu quả gì, các người cũng đều rất rõ ràng, bây giờ trên đầu chúng ta là một lưỡi dao sắc bén treo trên bầu trời, liền nhìn nó rơi xuống lúc nào."
Ngồi ở vị trí chủ, là một người trung niên thoạt nhìn rất có dáng vẻ thư sinh, lạnh nhạt mở miệng.
Ông ta tên là Triệu Lập, là dòng chính của Triệu gia, cùng thế hệ với Triệu Phương.
Lúc này Triệu Phương tự sát.
Trong Triệu gia, bối phận của Triệu Lập là cao nhất.
Dứt lời.
Trong đại đường nhất thời có người nhỏ giọng nức nở, đó là nữ quyến bị doạ khóc.