Chương 519: Thiên Cảnh đóng lại (1)
Quay đầu nhìn lại.
Vừa lúc gặp được Thẩm Trường Thanh đạp không mà đến.
"Không tốt!"
Vội vã liếc mắt.
Trác Võ không có nhận ra thân phận của Thẩm Trường Thanh, thế nhưng khí tức đáng sợ như vậy, khiến gã rõ ràng bản thân mình không thể chống lại đối phương.
Ngay lập tức.
Vị trưởng lão của Vĩnh Sinh Minh này lựa chọn lui lại.
Thế nhưng.
Trác Võ lui nhanh.
Nhưng thế tấn công của Thẩm Trường Thanh nhanh hơn.
Tục ngữ nói.
Bắt trộm trước bắt vua.
Bên trong mấy tên yêu nhân, thực lực của Trác Võ rõ ràng là mạnh nhất, cho nên mục tiêu ngay từ đầu của hắn cũng là gã ta.
Một chưởng toàn lực.
Xích Dương Thần Chưởng bị phát động tới cực hạn.
Tránh né không kịp.
Trác Võ chỉ có thể bộc phát ra tất cả khí tức âm tà, sau đó hội tụ trong bàn tay, một chưởng trong giây lát đánh ra ngoài.
Ầm! !
Hai lực lượng chạm vào nhau.
Khí tức âm tà gặp phải Đại Nhật Chân Nguyên, như bị bẻ gãy nghiền nát, cấp tốc tan rã.
Lực lượng phản chấn.
Trong miệng Trác Võ hộc ra máu tươi tanh tưởi, sau đó ôm ngực lui về.
Gã vừa lui về một bước.
Thẩm Trường Thanh lập tức theo sát, Hổ Nha Đao bên hông hiện ra, ánh đao dường như trăng tròn lóe ra ngoài.
Xoạt......
Một cánh tay rời khỏi thân thể.
Trác Võ đau đớn gào lên.
Không đợi gã làm ra phản ứng, lại thấy được ánh đao đập vào trong ánh mắt.
Giơ tay ngăn cản theo bản năng.
Hơi thở tiếp theo.
Liền thấy cánh tay mát lạnh, ngay sau đó chính là một cảm giác đau đớn kéo tới, một cánh tay khác, cũng từ trong thân thể bay ra.
Hai cánh tay đều bị chặt đứt.
Một thân lực lượng của Trác Võ, trong nháy mắt giảm xuống bảy thành.
Lúc này.
Thẩm Trường Thanh một bước tới gần, Hổ Nha Đao giống lưỡi hái tử thần phá không mà đến, không đợi gã ta làm ra phản kháng, đã có một lực lượng tinh thần cường đại trùng kích đến.
Trong nháy mắt.
Trác Võ đứng ngây ra tại chỗ.
Chờ gã phục hồi tinh thần lại, vừa lúc nhìn thấy một thi thể không đầu đứng thẳng ở nơi ấy.
Sau đó.
Chính là lâm vào bóng tối hoàn toàn.
Thu hoạch một đợt giá trị giết chóc.
Thẩm Trường Thanh không có dừng lại, tiếp tục hướng về các yêu nhân khác.
Từ khi hắn ra tay tấn công, lại đến lúc Trác Võ tử vong, chỉ là trải qua hai hô hấp mà thôi.
Yêu nhân còn lại, còn chưa có phản ứng.
Cho đến khi Trác Võ ngã xuống.
Bọn họ mới giật mình phục hồi tinh thần lại.
Chờ thấy Thẩm Trường Thanh xách đao vọt tới hướng đám người mình, nhất thời có cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân trực tiếp dâng lên đầu, tiến vào bộ não, khiến cho đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt.
"Chạy mau!"
"Đi!"
Yêu nhân còn lại tứ tán mà chạy.
Nhưng Thẩm Trường Thanh sao có thể cho bọn họ cơ hội chạy thoát.
Thất Tinh Đạp Không Bộ!
Đại Nhật Chân Nguyên bạo phát.
Tốc độ của hắn trong cự ly ngắn, sẽ nhanh đến một mức độ mắt thường khó có thể nhìn thấy.
Mỗi khi có ánh đao lóe ra, sẽ nhìn thấy đầu người bay lên.
Không đến mười hô hấp.
Tất cả yêu nhân, toàn bộ ngã xuống bỏ mạng.
Thẩm Trường Thanh thu đao vào vỏ, quay đầu nhìn về phía chiến đấu giữa sân.
Thiên Khôi không hổ là hung thú đứng đầu, cho dù là đã bị thương nặng, thực lực cũng bất phàm.
Chỉ là dưới lực lượng tuyệt đối của Tuần Khúc, đối phương đã không chống đỡ được bao lâu.
...
"Rống......"
Một tiếng gầm không cam lòng vang lên, thân thể to lớn của Thiên Khôi, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Thần quang trong đôi mắt khổng lồ, dần dần biến mất không thấy.
Lúc Thiên Khôi tử vong.
Trong hang núi, một con thú nhìn giống chó sau lưng mọc ra bánh bao, nhanh chóng chạy ra, đi tới bên cạnh Thiên Khôi phát ra tiếng rên rĩ nức nở.
"Đó là con Thiên Khôi non!"
Trong mắt Tuần Khúc sáng ngời.
Lúc ông nói, con Thiên Khôi non hình như có phản ứng từ trong tâm tình bi thương, dương nanh múa vuốt hướng về kẻ thù.
Không nên nhìn nó nhỏ, thế nhưng động tác cực nhanh.
Chỉ là.
Con Thiên Khôi non kinh ngạc phát hiện.
Bản thân mình tiến lên, không chỉ không có tới gần kẻ thù, trái lại là thân thể như rời khỏi mặt đất.
Đưa mắt nhìn lại.
Một khuôn mặt xa lạ, xuất hiện trong tầm mắt của bản thân.
"Đây là con Thiên Khôi non sao?"
Thẩm Trường Thanh xách lên cái cổ có chút xù lông của đối phương, so với Thiên Khôi trưởng thành lớn đến mấy trượng, con Thiên Khôi non trước mắt thật sự là nhỏ đến đáng thương.
Thân hình không lớn.
Nhiều nhất chính là ba đến năm tấc mà thôi.
Đặt ở kiếp trước, đại khái chính là tương đương với con non của giống chó lớn.
Đặc biệt hình dạng lông xù của đối phương, thoạt nhìn có chút ngáo ngáo.
Thế nhưng hai cái bánh bao phía sau lưng, lại có vẻ có chút đột ngột.
Lúc này.
Bị người đột nhiên bắt lại, con Thiên Khôi non dương nanh múa vuốt, muốn cắn xé người trước mắt.
Nhìn hình dạng của nó.
Thẩm Trường Thanh búng ngón tay ra, một cái búng tay không nặng không nhẹ, rơi vào trên trán của đối phương.
Bốp!
Trong nháy mắt, khiến đầu của con Thiên Khôi non có chút choáng váng, động tác đang dương nanh múa vuốt, cũng ngừng lại.
Một lát sau, nó mới tỉnh táo lại từ trong trạng thái chóng mặt.
Nhìn Thẩm Trường Thanh.
Con Thiên Khôi non theo bản năng muốn dương nanh múa vuốt một lần nữa.
Thế nhưng động tác búng ngón tay trước mắt, nó nghĩ tới đầu mơ hồ đau đớn, thoáng cái liền trở nên thành thật hơn rất nhiều.
Nhìn đến đây.
Thẩm Trường Thanh gật đầu, có chút thoả mãn đối với chuyện này.
"Từ giờ trở đi, ngươi liền đi theo ta, ngươi đã là Thiên Khôi non, ngày sau liền là Thiên Khôi đi!"
Từ tiếp xúc ngắn mà xem.
Con Thiên Khôi non tuy rằng là hung thú, nhưng có linh trí nhất định, không thể giao lưu, thế nhưng một vài ý tứ vẫn có thể rõ ràng.
Về phần tên của Thiên Khôi.
Nghiêm ngặt mà nói.
Hai chữ Thiên Khôi, cũng chỉ là bản thân Trấn Ma ti tự mình đặt cho mà thôi.
Con hung thú này trước kia, đến tột cùng tên gọi là gì, cũng không có người rõ ràng.