Chương 522: Ánh mắt của ngươi làm cho người ta ghét (2)
Nhưng vấn đề ở chỗ.
Trấn Ma ti của thành Phá Sơn đều đã chiếm được ba quả Thọ Nguyên.
Lúc này.
Căn bản không có khả năng đi đánh lén Phó Nguyệt.
Dù sao có ba quả Thọ Nguyên trong người, ẩn dấu đều còn không kịp, sao có thể đi giết người.
Càng nghĩ.
Cũng chỉ có khả năng của Phí Vân là lớn nhất.
Bị người chỉ đầu mâu vào, sắc mặt Phí Vân lạnh giá: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì!"
"Người có tư cách chém giết Phó Nguyệt không nhiều, nếu không phải là ngươi, Phó Nguyệt sao chết ở bên trong Thiên Cảnh?"
Hướng Nguyên ép sát từng bước.
Trong mắt của ông, có lửa giận phụt lên.
Bị người nói xấu như thế, Phí Vân cũng có lửa giận: "Phó Nguyệt chết là do ả ta kỹ không bằng người, người bên trong Thiên Cảnh có thể giết ả cũng không ít, ngươi dựa vào cái gì nói là ta giết, có chứng cứ không!"
Nhìn hai người Trấn Thủ sứ tranh luận.
Những người khác đều không muốn chen vào, mà là rút đi trong yên lặng.
Sau khi tiến vào Thiên Cảnh.
Trên người của mỗi người hoặc nhiều hoặc ít, đều nhận được một vài đồ vật.
Lúc này nếu như không đi.
Nói không chừng sẽ bị người rút râu.
Tiêu An đi tới bên cạnh của Hướng Nguyên, mặt có ý lạnh: "Hướng Nguyên, ngươi nói chuyện phải có chứng cứ, không có chứng cứ chính là nói xấu, thành Nam Hải ta không sợ thành Bại Nguyệt ngươi!"
Đối với Hướng Nguyên.
Ông ta cũng có bất mãn rất lớn.
Bản thân mình cướp giật được quả Thọ Nguyên, liền bị đối phương đuổi theo không bỏ.
Dẫn đến thương thế trên người, đều nặng thêm vài phần.
Nếu có cơ hội.
Thù này, nhất định phải báo.
"Tiêu An!"
Ngực của Hướng Nguyên phập phồng mạnh mẽ, năng lượng màu đen quanh quẩn, rất có ý lập tức ra tay.
"Muốn ra tay?"
Tiêu An cười nhạt, trên người cũng bạo phát khí thế.
"Ở trong Thiên Cảnh, ta có vết thương trong người, mới bị ngươi chiếm một chur1 thượng phong, bây giờ vết thương của ta đã khôi phục, ngươi cũng dám ra tay đối với ta!"
"Vậy thử một lần!"
"Đến, Phí huynh không cần nhúng tay, đây là việc riêng của ta và hắn!"
Tiêu An dứt lời, trong nháy mắt tấn công về hướng Hướng Nguyên.
Vốn lúc tranh đoạt quả Thọ Nguyên, hai người đã có thù hận.
Hiện tại.
Xem như là thù mới hận cũ cùng nhau tính.
Hai vị Trấn Thủ sứ ra tay, Thẩm Trường Thanh không có dự định nhúng tay.
Lực chú ý của hắn hiện tại.
Hoàn toàn rơi vào trên người của một người khác.
Hoặc là.
Là trên người của một hòa thượng.
Khi người trước mặt nhiều, Thẩm Trường Thanh còn không có chú ý tới Thích Ma Ha tồn tại.
Hiện tại những người khác đều đã rời đi, cốc Trích Tiên đã trở nên trống trải, Thích Ma Ha liền có vẻ có chút nổi bật.
Không có gì đặc biệt.
Thuần túy là vấn đề khí chất.
Đặc biệt khi lực chú ý của bản thân rơi vào đối phương trên người, phát hiện không nhìn ra chút vấn đề nào.
Đối với loại cường giả không biết tên này.
Liền càng thêm coi trọng.
Bên cạnh.
Tuần Khúc cũng phát hiện Thích Ma Ha tồn tại, cùng với những người khác đứng ở phía sau của Thích Ma Ha.
"Những người này là người của Vạn Phật Tông, lão hòa thượng kia không có nhìn lầm, đó là trưởng lão Huyền Diệp của Vạn Phật Tông, thực lực của đối phương không kém, trong Tông Sư xem như là tương đối nổi danh, về phần một người khác......"
Nhìn Thích Ma Ha vài lần.
Cuối cùng.
Ông lắc đầu.
Có thể khẳng định.
Bản thân mình tuyệt đối chưa từng gặp qua đối phương.
Xem cường giả hiện hữu của Vạn Phật Tông, cũng không có nhân vật như thế tồn tại.
Lúc này.
Thích Ma Ha chậm rãi đi tới hướng của Thẩm Trường Thanh.
Thiên Khôi vốn đang ngồi ngay ngắn trên vai của hắn, hình như là cảm nhận được cái uy hiếp gì, nhất thời nhe răng trợn mắt.
"Ô ô!"
Âm thanh trầm thấp, như là đang cảnh cáo cái gì.
Thấy cảnh này.
Trong lòng Thẩm Trường Thanh lại căng thẳng.
Hắn vỗ vỗ đầu của Thiên Khôi, ý bảo con hung thú này yên tĩnh một chút, nhưng lực chú ý từ đầu đến cuối đều trên người của người đến.
"Bản tọa từ trên người của các ngươi, cảm nhận được khí tức của quả Thọ Nguyên, xem ra các ngươi không chỉ ăn một quả Thọ Nguyên đơn giản như vậy."
Ánh mắt của Thích Ma Ha di chuyển qua lại trên người của Thẩm Trường Thanh cùng Tuần Khúc hai người.
Cuối cùng.
Ông ta nhìn về phía con Thiên Khôi non trên vai của Thẩm Trường Thanh.
"Con Thiên Khôi non, xem ra con Thiên Khôi kia cũng là các ngươi giết, nói vậy nội đan của Thiên Khôi vẫn còn trên tay của các ngươi rồi."
Bị ánh mắt nhìn chăm chú.
Thẩm Trường Thanh cùng Tuần Khúc hai người, trong lòng đều nổi lên báo động cực lớn.
Bất quá.
Hai người cũng không người yếu, mặc dù trong lòng kiêng kỵ, nhưng cũng không có vì vậy mà sợ hãi.
"Quả Thọ Nguyên là chúng ta ăn, nội đan của Thiên Khôi đích thật cũng nằm trên người của chúng ta, thì tính sao, chẳng lẽ ngươi muốn cướp đoạt?"
Lông mày của Thẩm Trường Thanh nhíu lại, khóe miệng có nụ cười nhạt.
Nghe vậy.
Thích Ma Ha cũng nở nụ cười.
"Ngươi nói rất đúng, nội đan của Thiên Khôi giao ra đây, bản tọa có thể cho các ngươi chết một cái thống khoái."
"Ngươi rất tự tin."
Sắc mặt của Thẩm Trường Thanh vẫn như trước, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thích Ma Ha.
"Vạn Phật Tông cũng dám làm càn trước mặt của Trấn Ma ti từ khi nào?"
"Có bản tọa, Vạn Phật Tông liền không còn là Vạn Phật Tông trước đây."
Thích Ma Ha thản nhiên nói.
Tình cảnh yên tĩnh xuống.
Ba người đối diện.
Tuần Khúc từ đầu tới đuôi đều không nói gì, lực chú ý của ông vẫn rơi vào trên người của Thích Ma Ha.
"Tuần trấn thủ, ngươi lui một chút!"
Thẩm Trường Thanh đem Thiên Khôi trên vai nắm lên, sau đó vứt cho Tuần Khúc.
Nghe vậy.
Tuần Khúc hơi ngẩn ra, sau đó cũng không có nhiều lời, trực tiếp nắm Thiên Khôi rút lui.
Khi ông rút lui.
Thân thể của Thẩm Trường Thanh cùng Thích Ma Ha hai người, hình như là đột ngột chấn động.
Sau đó.
Liền có tiếng nổ kinh thiên vang ra.
Dao động hủy diệt, phát ra từ giữa hai người.
Ầm......
Hai thân thể đồng thời lui về sau.