Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 98: Ôn dịch (1)

Chương 98: Ôn dịch (1)
"Thẩm huynh nói có lý, đọc sách mới là lối ra duy nhất, tôi là người đọc sách há có thể bỏ văn theo võ, ài!"
Nói xong lời cuối cùng, Mạc Tử Tấn thở ra thật dài.
Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng khiến cho trong lòng của Thẩm Trường Thanh xuất hiện tò mò.
"Nhìn hình dạng của Mạc huynh, có vẻ như có chút tâm sự?"
"Việc này vốn không tốt nhắc tới, nhưng lời nói mới vừa rồi của Thẩm huynh, khiến tiểu sinh có cảm giác như gặp tri kỷ, nếu Thẩm huynh hỏi, vậy tôi cũng đành giải thích một phen!"
Mạc Tử Tấn chần chờ một vài, tiện tay đem quyển sách trên ghế dời qua một bên, bản thân thì ngồi xuống.
"Tiểu sinh từ nhỏ đọc sách thánh hiền, chỉ vì thi đậu một công danh, thế nhưng thiên tư ngu dốt, cuộc thi hàng năm đều rớt, liên tiếp bốn năm năm đều không đậu được tú tài, vì thế tiêu hao không ít tiền bạc trong nhà.
Vì vậy, gia phụ đó là phản đối tôi tiếp tục đọc sách, tìm cho tôi một võ quán, bảo tôi bái sư học nghệ.
Thế nhưng học nghệ ba năm, thu hoạch cũng cực kỳ bé nhỏ, một lần ra ngoài rèn luyện, vô ý đâm mù con mắt của sư phụ trong võ quán, vì thế lại đền không ít tiền, bản thân còn bị đuổi ra võ quán.
Từ đó về sau, tôi liền văn phải được võ không xong, quanh năm sống hoang phế qua ngày.
Gia phụ thấy như vậy lại tìm một kế sinh nhai cho tôi, muốn tôi học y thuật với lang trung trên trấn vài năm, nghĩ ngày sau cũng có thể kiếm được miếng cơm."
Mạc Tử Tấn kể đơn gian về quá khứ của bản thân.
Thẩm Trường Thanh cũng chăm chú nghe.
Không thể không nói.
Quá khứ của đối phương, thật sự là nhấp nhô.
Đọc sách vài năm thi không đậu, sau đó bỏ văn theo võ, đáng tiếc vẫn không có một chút kết thúc, về sau lại bỏ võ theo y.
"Đáng tiếc tiểu sinh trời sinh cũng không có khiếu học y, vẫn mong muốn có một chút công danh, không nói làm rạng rỡ tổ tông, nhưng cũng xem như giải quyết tâm nguyện của mình."
Mạc Tử Tấn thở dài thật sâu, sau đó nhìn về phía Thẩm Trường Thanh.
"Lại nói tiếp, quá khứ của tiểu sinh hẳn là khiến Thẩm huynh chê cười rồi!"
"Mạc huynh nói quá lời, huynh có thể không quên sơ tâm, đó là một chuyện tốt, huynh bây giờ khắc khổ dụng công, nói không chừng sang năm có thể thi đậu tú tài."
Thẩm Trường Thanh mỉm cười, an ủi một câu.
Trên mặt Mạc Tử Tấn cũng lộ ra dáng tươi cười.
"Quan điểm của Thẩm huynh, quả nhiên là giống như tôi, được trò chuyện với một người như huynh, tôi đã rất lâu được gặp.
Tôi thấy Thẩm huynh cũng đói bụng rồi, tiểu sinh đi nấu một chút gì đó cho huynh, vừa lúc cũng có thể đuổi lạnh."
Sau đó, hắn đứng lên, đi ra bên ngoài đại đường.
Thẩm Trường Thanh muốn mở miệng ngăn cản, đều đã không còn kịp rồi.
Đợi sau khi Mạc Tử Tấn rời đi, hắn mới đem ánh mắt nhìn về phía đại đường.
Đứng dậy.
Đi tới trước mặt khung treo tranh chữ.
Thẩm Trường Thanh đối với mấy thứ này, không có hiểu biết gì, chỉ là theo bản năng cảm thấy tranh chữ, cùng với bức họa đều rất là không tệ.
"Quả nhiên, không chỉ là người của cùng một thế giới, viết chính là những gì mình thích, đẹp thì đẹp, nhưng mà xem không hiểu có ý gì."
Nhìn hồi lâu, hắn bất đắc dĩ cười.
Chữ là chữ tốt, làm cho người ta có cảm giác tâm trạng vui sướng, thế nhưng không thấy rõ viết cái gì.
Chỉ có chổ ký tên cuối cùng, khiến Thẩm Trường Thanh có thể nhận rõ.
Đại Tần năm một trăm ba mươi sáu, Lạc Đàm cư sĩ.
"Đại Tần năm một trăm ba mươi sáu!"
Ánh mắt Thẩm Trường Thanh lóe lên.
Lạc Đàm cư sĩ là ai, hắn không có nghe nói qua, nhưng thời gian được ghi trong này, đã chứng minh đây là một món đồ cổ có niên đại không ngắn.
Thời gian hiện tại, là Đại Tần năm ba trăm tám mươi hai.
Giữa hai bên.
Cách nhau hơn hai trăm năm lịch sử.
Một bức tranh chữ tồn tại hơn hai trăm năm, trong đó cũng có không ít giá trị.
Tuy rằng đối với người bình thường mà nói, tranh chữ có niên đại lâu đời không có tác dụng gì, thế nhưng cũng sẽ có vài người theo đuổi.
Đương nhiên.
Tất cả tiền đề, đều nằm ở chỗ Lạc Đàm cư sĩ này, được là một người có danh tiếng không nhỏ mới được.
Nói thật.
Thẩm Trường Thanh rất là xa lạ đối với cái danh hiệu này.
Bất quá hắn cũng là bản thân biết chuyện trong nhà.
Bản thân tuy rằng biết chữ, nhưng chỉ là nằm trong giai đoạn biết chữ mà thôi, căn bản không tính là người đọc sách, đối với chuyện văn đàn của Đại Tần, càng không có một chút hiểu biết.
Nhìn tranh chữ một chút.
Thẩm Trường Thanh lại đi tới trước mặt một bức họa khác.
Trong bức họa là cảnh tượng một dãy núi hùng vĩ, thoạt nhìn có đẹp có diệu, có chút làm người khác chú ý.
Lúc nhìn xuống chổ ký tên.
Nội dung của nó, vẫn hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Đại Tần năm một trăm ba mươi sáu, Lạc Đàm cư sĩ.
"Lại là Đại Tần năm một trăm ba mươi sáu!" Lông mày của Thẩm Trường Thanh hơi nhíu, lại là một món đồ cổ có chút thời niên.
Rất nhanh.
Hắn đi dạo một vòng trong đại đường, nhìn tất cả tranh chữ và bức họa một lần.
Đều không ngoại lệ.
Thời gian ký tên bên trên, toàn bộ đều là Đại Tần năm một trăm ba mươi sáu.
Nếu như nói một món hai món chính là trùng hợp, như vậy tranh chữ đầy phòng, đều là hơn hai trăm năm của Đại Tần, cũng rất khác thường.
Sắc mặt Thẩm Trường Thanh không khỏi ngưng trọng, chợt hắn liền đi tới trước bàn.
Nơi đó có một bức tranh chữ chưa hoàn thành, nét mực chưa khô, hiển nhiên là vừa viết không được bao lâu.
Mà ở bên cạnh tranh chữ, cũng có một bộ tranh chữ khác.
Nhưng khác biệt chính là, tranh chữ này đã viết hoàn thành, chỉ là nét mực vẫn còn có chút ướt, cho nên để ở một bên.
Ánh mắt của hắn, sau khi nhìn về hướng tranh chũ, trực tiếp nhìn xuống phía dưới.
Đại Tần năm một trăm ba mươi sáu, Lạc Đàm cư sĩ.
Trong nháy mắt nhìn thấy dòng chữ kia, Thẩm Trường Thanh cảm giác hô hấp của mình, đều trở nên chậm lại vài nhịp.
Đúng lúc này.
Một âm thanh bình tĩnh, vang lên trong đại đường vắng vẻ.
"Thẩm huynh đang nhìn cái gì đó?"
Âm thanh đột nhiên vang lên, khiến thân thể Thẩm Trường Thanh run lên, cả người nổi đầy da gà không tự chủ được.
Nhưng hắn cũng không có lập tức làm ra ứng đối, mà là cưỡng chế xao động trong lòng, xoay người nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Vừa lúc thấy Mạc Tử Tấn, trong tay bưng một cái chén, đứng ở cách đó không xa.
"Tại hạ nhất thời tò mò, cho nên muốn đến thưởng thức tranh chữ của Mạc huynh mà thôi."
"Thì ra là thế."
Mạc Tử Tấn không nghi ngờ có hắn, đặt chén ở một góc trống trên bàn.
"Thẩm huynh đối với tranh chữ cũng có nghiên cứu?"
"Tại hạ chỉ là một gã vũ phu, đối với tranh chữ cũng không tinh thông, chỉ là thoáng có một chút tò mò mà thôi." Trên mặt Thẩm Trường Thanh lộ ra một nụ cười, lắc đầu.
Đồng thời, trong lòng cũng nổi lên nghi hoặc cực lớn.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất