Chương 99: Ôn dịch (2)
Trong đại đường đều lộ ra vẻ khác thường, nhưng từ Mạc Tử Tấn trước mắt mà xem, hắn lại không cảm thấy được cái gì khác thường.
Nếu như là yêu tà.
Cách nhau gần như thế, cũng không có khả năng không có một chút khí tức âm tà lộ ra.
Loại tình huống trước mắt này, chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất.
Mạc Tử Tấn trước mắt là người bình thường.
Về phần thứ hai, chính là đối phương đích thật là yêu tà, nhưng đẳng cấp cao hơn so với tưởng tượng của mình không biết bao nhiêu lần.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể đứng ở trước mặt, nhưng khiến bản thân mình không cảm nhận được khí tức âm tà.
Hai loại này so sánh với nhau.
Thẩm Trường Thanh càng tình nguyện tin tưởng đối phương chính là khả năng trước.
Không có gì đặc biệt.
Hắn là võ giả Tiên Thiên cảnh giới ngoại cương, quỷ quái cấp Oán ở trước mặt hắn, căn bản không có biện pháp hoàn toàn ẩn giấu khí tức âm tà.
Coi như là quỷ quái cấp Sát, Thẩm Trường Thanh cũng cho rằng khả năng không lớn.
Lại nói tiếp.
Lúc này các phủ đều có Trấn Thủ sứ tồn tại, thật sự có yêu tà mạnh mẽ như thế, xuất hiện trong Đại Tần, Trấn Ma ti sao có thể không có một chút động tác.
Dù sao Trấn Ma ti dù thế nào, cũng là tổ chức bảo vệ Đại Tần.
Nếu có yêu tà mạnh mẽ lẻn vào mà không hay biết, Trấn Ma ti có tư cách gì bảo vệ Đại Tần.
Khi đó.
Đại Tần nói không chừng, đều bị yêu tà đánh bại hơn phân nửa địa vực.
Thẩm Trường Thanh không tin, sẽ có yêu tà mạnh mẽ đến loại trình độ này, dưới tình huống không kinh động Trấn Ma ti lặng yên lẻn vào.
Trong lòng tuy rằng không tin.
Nhưng hắn cũng sản sinh một vài cảnh giác đối với Mạc Tử Tấn.
"Thẩm huynh nói đùa."
Mạc Tử Tấn lắc đầu, không thèm để ý mà cười.
Sau đó chỉ vào chén trên bàn, rồi mở miệng.
"Hàn xá đơn sơ, hiện tại cũng không có gì để ăn, tiểu sinh nấu một vài thức ăn làm ấm dạ dày, hy vọng Thẩm huynh sẽ không ghét bỏ."
"Mạc huynh khách khí."
Thẩm Trường Thanh nhìn thứ dính dính đen đen trong chén, khóe miệng hơi co quắp.
Đừng nói hắn phát hiện Mạc Tử Tấn không thích hợp, coi như là không có phát hiện, cũng sẽ không ăn lung tung đồ người khác cho.
Lần trước ăn bánh bột lọc độc của Trương Long, may là chân khí của bản thân hùng hồn, cho nên mới không có trúng chiêu.
Hiện tại trong viện lộ ra quỷ dị khắp nơi, nếu như uống những thứ trong chén, không chừng liền thua trong tay đối phương.
Tầm mắt dời khỏi từ trong chén, Thẩm Trường Thanh như có như không giữ khoảng cách với Mạc Tử Tấn, một lần nữa ngồi trở về chỗ.
"Lại nói tiếp, tại hạ có một chút tò mò, Mạc huynh là muốn thi đậu công danh bắt đầu từ lúc nào?"
"Nếu Thẩm huynh tò mò, vậy tiểu sinh cũng liền không có giấu diếm."
Đối với Thẩm Trường Thanh từ chối ý tốt của mình, Mạc Tử Tấn cũng không quá để ý, hắn cũng về tới vị trí của mình.
Nhìn ánh đèn dầu chập chờn bất động, ánh mắt có vẻ như có một vài hồi ức.
"Thẩm huynh hẳn là biết, nhiều năm trước khu vực phủ Quảng Nguyên có ôn dịch bùng phát, chết không ít người, rất nhiều lang trung y sư, đều bị nhiễm ôn dịch mà chết, từ khi đó tôi liền rõ ràng, thì ra y nhân cũng không phải vạn năng.
Học y cuối cùng không có lối ra, muốn rạng rỡ gia môn càng là hy vọng xa vời.
Cho nên tiểu sinh liền hạ quyết tâm, muốn một lần nữa thi đậu công danh, ngày sau kỳ vọng có thể nổi danh trên bảng, đã cảm thấy mỹ mãn."
Phủ Quảng Nguyên, ôn dịch!
Thẩm Trường Thanh chau mày.
Trong ký ức của hắn, không nhớ rõ phủ Quảng Nguyên có ôn dịch xuất hiện lúc nào.
Phải biết rằng.
Một trận ôn dịch chết trăm vạn người, tuyệt đối là một việc lớn kinh thiên.
Dù cho kiếp trước không phải người của phủ Quảng Nguyên, cũng khẳng định nghe nói một chút dấu vết.
Thế nhưng tìm kiếm ký ức của kiếp trước, cũng không có bất luận tin tức gì về ôn dịch.
Chỉ là...
Nhìn thần sắc nghiêm túc của Mạc Tử Tấn, Thẩm Trường Thanh cảm thấy, đối phương lại không giống như là đang nói dối.
Chờ một chút!
Linh quang vừa hiện trong đầu hắn, một ký ức bị hắn chôn dấu, đột nhiên nhảy ra.
"Đại Tần năm một trăm ba mươi hai, phủ Quảng Nguyên có yêu tà làm hại, nhiều thành trì bị phá, tử thương vô số kể, thi thể chồng chất thành núi, cuối cùng bùng phát ôn dịch, khiến cho ngàn vạn người lưu lạc khấp nơi.
Theo công tác thống kê, bách tính chết trong ôn dịch, ít nhất cũng có trên trăm vạn!"
Đó là lúc Thẩm Trường Thanh còn ở Trấn Ma ti, trong lúc vô tình lật xem được một vài thứ.
Cái khác trong tầng thứ nhất của Tàng Thư các không nhiều, chỉ có võ học cùng những ghi chép có quan hệ với yêu tà là nhiều nhất.
Đại Tần năm một trăm ba mươi hai!
Ôn dịch!
Đã chết trên trăm vạn người!
Kết hợp những tin tức vừa rồi bản thân nhìn thấy, trong lòng Thẩm Trường Thanh cho ra một kết luận khiến hắn có cảm giác cực sợ.
Nhìn Mạc Tử Tấn trước mắt, từ hình dạng mà xem, nhiều lắm chính là hai ba mươi tuổi mà thôi.
Lòng bàn tay không tự giác đổ mồ hôi.
Nhưng trên mặt Thẩm Trường Thanh vẫn đang giữ bình tĩnh.
"Mạc huynh nói ôn dịch, tôi ngược lại cũng nhớ kỹ, nói như vậy Mạc huynh là trốn thoát từ trong ôn dịch, cho nên mới định cư ở chỗ này?"
"Không sai."
Trên mặt Mạc Tử Tấn hiện ra thần sắc bi thương.
"Một trận ôn dịch, người của cả thành đều chết hết, cha mẹ của tiểu sinh cũng táng thân trong trận ôn dịch này, may mắn chính là vận khí của tiểu sinh không sai, không có bị nhiễm phải ôn dịch, cho nên mới đến đây định cư."
"Thì ra là thế."
Thẩm Trường Thanh gật đầu phụ họa, trong lòng đã cảnh giác tới cực hạn.
Nhìn sắc trời.
Mạc Tử Tấn thu hồi tâm trạng, cười nói: "Sắc trời đã tối, Thẩm huynh nếu không muốn ăn, vậy đi nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong.
Hắn đứng lên.
"Bên phải viện có một sương phòng, trong ngày thường tuy rằng không có người ở, nhưng tiểu sinh cũng thường xuyên quét dọn, Thẩm huynh liền tạm thời ở nơi ấy."
Đi ra bên ngoài đại đường, Mạc Tử Tấn chỉ vào vị trí bên phải.
Thẩm Trường Thanh nhìn theo phương hướng, nơi đo1 là một hành lang không dài, dưới sắc trời âm u, cũng có vẻ u ám vài phần.
Nương năng lực nhìn vật ban đêm, có thể thấy được cửa phòng đóng kín.
Mạc Tử Tấn nói: "Tôi ngụ ở căn phòng bên trái, Thẩm huynh nếu có chuyện gì, cũng có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
"Cảm ơn."
Thẩm Trường Thanh chắp tay.
Mạc Tử Tấn cười nói: "Thẩm huynh khách khí."
Nói xong, hắn trở lại đại đường, bưng hai ngọn đèn, đưa một ngọn cho Thẩm Trường Thanh.
"Sắc trời âm u, Thẩm huynh cẩn thận một chút."
Đợi sau khi Thẩm Trường Thanh tiếp nhận ngọn đèn, hắn mới đi về hướng hành lang bên trái.
Đẩy cửa ra.
Mạc Tử Tấn tiến vào trong phòng, sau đó xoay người lại mỉm cười với Thẩm Trường Thanh, đó là đóng cửa phòng.