Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 112: Muốn luyện sao

“Nghênh đón giáo chủ xuất quan! Chúc mừng giáo chủ xuất quan! Giáo chủ võ công cái thế, bất khả chiến bại!”

Sầm Không nhìn sang Mộc Nhiêu Nhiêu ở bên cạnh đang lộ vẻ mặt ngơ ngác: “Còn muốn nghe lại một lần nữa không?”

Mộc Nhiêu Nhiêu không ngờ rằng Sầm Không thích loại khẩu hiệu rỗng tuếch này, khi nghe thấy mọi người hô to lần thứ hai thì có chút xấu hổ.

Tuy nhiên, tại sao Sầm Không lại hỏi nàng có muốn nghe hay không? Là muốn mở mang tầm mắt cho nàng sao?

Mộc Nhiêu Nhiêu xua tay: “Không cần đâu, tốn hơi lắm.”

Sầm Không đã từng hỏi ý kiến của người khác như thế này bao giờ đâu, trong một khoảnh khắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào khuôn mặt của nữ nhân ở bên cạnh Sầm Không.

Thoạt nhìn, ồ, là một người quen, muội muội của Mộc Thải Thải.

Lý trưởng lão đắm chìm trong phóng túng phong nguyệt, lúc này đã suy nghĩ khá nhiều, trong đầu lập tức suy diễn ra một màn kịch lớn, chẳng hạn như Mộc hộ pháp vì muốn thăng quan tiến tước nên đã ngầm dâng hiến muội muội của mình cho giáo chủ trong loại màn kịch lớn luân lý hàng năm này.

Mộc Thải Thải nhíu mày, nàng ấy thắc mắc tại sao Lý trưởng lão lại dùng ánh mắt đó để nhìn nàng ấy, như thể nàng ấy đã làm ra những chuyện không thể nói cho người khác biết được vậy. Trên thực tế, chính nàng ấy mới là người có nhiều thắc mắc nhất.

Nàng ấy mỗi ngày đều khuyên bảo Mộc Nhiêu Nhiêu tiến lên nhưng không ngờ rằng muội muội của nàng ấy lại tiến lên như thế này! Tiến lên đến bên cạnh giáo chủ sao?

Không nghe thì không nghe vậy, đợi sau này khi muốn nghe thì tụ tập họ lại với nhau, kêu riêng cho Mộc Nhiêu Nhiêu nghe.

Ánh mắt của Sầm Không lướt qua khuôn mặt của mọi người, hai năm không gặp, cũng không có gì thay đổi quá nhiều.

Sầm Không cất bước đi vào bên trong giáo hội, Mộc Nhiêu Nhiêu thấy hắn đi về phía trước thì cúi đầu xuống nhìn đống đồ ở dưới đất, những thứ này nên làm sao đây, một mình nàng cầm lấy thì có chút vất vả, mặc dù không đến nổi nặng nhưng hai tay thì có chút không thể cầm xuể.

Sầm Không đi được hai bước thì phát hiện Mộc Nhiêu Nhiêu không đi theo, quay đầu lại thì nhìn thấy nàng đang sầu não nhìn lấy hành lý dưới đất.

“Ắt sẽ có người đến lấy đồ.”

Sầm Không chỉ vào hành lý dưới đất rồi nói với hộ pháp và trưởng lão có máu mặt trong giáo: “Cầm lấy.”

Về phương diện nịnh nọt thì Lý trưởng lão là người phản ứng nhanh nhất, dẫn theo thuộc hạ và lao thẳng lên: “Nhanh lên, vác hết mọi thứ dưới đất lên, nhẹ tay nhẹ chân chút!”

“Giáo chủ, ngài muốn những thứ này chuyển đi đâu?” Lý trưởng lão mặt mày niềm nở, nịnh bợ hỏi.

Sầm Không: “Hoa Uyển.”

Lý trưởng lão: “Vâng ạ, tiểu nhân hiểu rõ.”

Ánh mắt không chút dấu vết quan sát Mộc Nhiêu Nhiêu từ đầu đến chân, bà ta đã gặp qua nữ tử này vài lần, thông thường đều phụ việc bếp núc trong nhà bếp, không ngờ rằng, nhìn mặt thành thật yên phận thế này mà cũng có vài thủ đoạn đấy.

Những năm nay, Sầm Không chưa bao giờ gần nữ sắc, trong tòa viện của hắn, ngoại trừ bản thân hắn ra thì đến giáo đồ phục vụ bên mình cũng không thể sống trong đó.

Mộc Nhiêu Nhiêu là người đầu tiên quang minh chính đại dọn vào, hơn nữa còn dẫn theo một con chó!

Không ai trong giáo không biết rằng Sầm Không chưa bao giờ gần gũi với động vật, vì vậy, nếu muốn nuôi một con chó trong giáo thì cũng phải xin phép từ phía hộ pháp.

“Đi thôi.”

Sầm Không nói với Mộc Nhiêu Nhiêu đang sững sờ.

Cho dù có ngờ nghệch đến mấy thì Mộc Nhiêu Nhiêu cũng lờ mờ nhận ra, thái độ của Sầm Không đối với nàng thực sự rất không ổn. Hơn nữa, Mộc Nhiêu Nhiêu vốn không ngờ nghệch, xúc giác tình cảm quá đỗi nhạy bén khiến cho nàng rất dễ dàng cảm nhận được thiện cảm và ác ý của người khác đối với nàng.

Sầm Không sai khiến Lý trưởng lão có máu mặt trong giáo giúp nàng cầm hành lý, loạt hành động này, không phải muốn gϊếŧ nàng, đặt nàng nướng trên lửa thì chính là… chính là, có dụng ý khác với nàng… tất nhiên, cũng không thể loại trừ đây là cách Sầm giáo chủ đối xử với ân nhân.

Mộc Nhiêu Nhiêu ngẩng đầu lên, phát hiện Sầm Không đang rất chăm chú nhìn lấy nàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng đó, quả thực khiến cho người ta càng nhìn càng mê hoặc.

Mặt có chút nóng, Mộc Nhiêu Nhiêu rũ mắt xuống, thấp giọng “ừm” một tiếng rồi ngoan ngoãn đi theo sau Sầm Không.

… Sầm giáo chủ, hình như, có vẻ như, có lẽ thực sự có tình cảm với nàng.

Sầm Không nhìn chằm chằm vào xoáy tóc trên đỉnh đầu và vành tai khẽ ửng đỏ của Mộc Nhiêu Nhiêu.

Sầm giáo chủ liếc nhìn qua ngón tay khẽ cong lại của nàng, trong lòng nghĩ rằng muốn chạm vào.

Nhưng nghĩ tới bây giờ đang ở dưới ánh mắt của tất cả mọi người nên Sầm Không đành bỏ cuộc.

Quá đột ngột, không thoả đáng.

Mộc Nhiêu Nhiêu không biết rằng trong thế giới nội tâm của Sầm Không, hắn đã bắt đầu liên tục đấu tranh tư tưởng về việc chạm vào nàng.

Trong lòng của nàng đang nghĩ rằng, tại sao Sầm giáo chủ lại đột ngột thay đổi thái độ với nàng.

Có lẽ là vì nàng đã hầu hạ quá tốt trong khoảng thời gian này khiến cho Sầm giáo chủ cảm thấy nàng giống dáng vẻ hiền thê, thích hợp nên duyên vợ chồng? Hoặc có thể là Sầm giáo chủ cảm thấy ân huệ quá lớn không thể nào báo đáp hết được nên muốn lấy thân báo đáp?

Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn chưa nghĩ ra manh mối thì Sầm Không đã dừng bước chân lại.

Mộc Nhiêu Nhiêu vừa may không đυ.ng vào lưng của Sầm Không, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một tấm bảng “Hoa Uyển”.

Với tư cách là một thành viên của giáo Hỗn Luân, Mộc Nhiêu Nhiêu cũng biết về tòa viện này, nơi Sầm Không ở, những người tạp vụ không thể vào trong, ngay cả hộ pháp và trưởng lão cũng không được bước vào trong một bước khi chưa được triệu đến.

Đưa nàng đến đây để làm gì?

Bắt gặp lấy vẻ mặt “Nàng vẫn hài lòng chứ?” của Sầm Không, cả gương mặt của Mộc Nhiêu Nhiêu đã đỏ bừng cả lên.

Không đúng, giáo chủ, cho dù ngài có suy nghĩ gì đó với ta thì như vậy có phải quá nhanh rồi không?

Khi Sầm giáo chủ đưa Mộc Nhiêu Nhiêu đến phía bên trái tẩm cung của hắn, tiến tới căn phòng rộng rãi, Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”, là nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Thực ra, nếu để Sầm giáo chủ chọn thì hắn đương nhiên muốn để Mộc Nhiêu Nhiêu vào sống trong tẩm cung của hắn.

Nhưng hắn hiểu được, chuyện giữa nam nữ, nhất định không được quá vội vã, trước khi nữ nhi chưa lấy chồng thì tuyệt đối không thể làm ra việc tổn hại đến sự trong trắng của nàng.

Vì vậy, Sầm giáo chủ đang suy nghĩ rằng phải mau chóng thành hôn.

“Lát nữa bọn họ sẽ đưa hành lý đến đây, nàng nghỉ ngơi trước đi.”

Vác những thứ nặng nề như thế trên lưng từ núi sau đi đến giáo Hỗn Luân, Mộc Nhiêu Nhiêu quả thực cũng có chút mệt rồi.

Sau khi tiễn Sầm giáo chủ đi, Mộc Nhiêu Nhiêu vì muốn ngăn chặn Ba Tức chạy ra ngoài nên đã đóng cửa phòng lại.

Lát nữa nàng phải sắp xếp một cái tổ ở bên ngoài cho Ba Tức.

Mộc Nhiêu Nhiêu nghĩ, Ba Tức có lẽ có thể nuôi trong viện này nhỉ.

Nàng vẫn còn nhớ Sầm Không đã nói với nàng rằng Ba Tức có thể được nuôi trong viện.

Vậy khi nói câu này thì hắn đã nghĩ sẵn muốn để nàng sống ở đây rồi ư?

Mộc Nhiêu Nhiêu xem xét ga nệm, chăn gối cũng rất sạch sẽ, có vẻ như ngay cả trong khoảng thời gian Sầm Không bế quan thì trong viện cũng có người đến quét dọn.

Các thời kỳ giáo chủ đều sống ở Hoa Uyển, mặc dù sau khi Sầm Không dọn vào thì chưa từng sử dụng qua căn phòng ở bên cạnh tẩm cung chính, nhưng bên trong cũng sẽ có người đến quét dọn định kỳ.

Vỗ nhẹ vào tấm chăn, khá là mềm mại.

Mộc Nhiêu Nhiêu cởi giày ra, nằm thẳng lên trên rồi vươn vai.

Ôm lấy tấm chăn, Mộc Nhiêu Nhiêu nhớ lại vừa rồi ở sơn môn, trưởng lão và hộ pháp đều đều kính cần chờ đợi ở đấy, Sầm Không đưa nàng vào thẳng trong giáo mà không chút trở ngại.

Loại đãi ngộ đặc biệt này vô cùng tốt, nếu con người hưởng thụ nhiều hơn thì rất dễ rơi vào tình trạng tinh thần bay phấp phới.

“Không được không được, Mộc Nhiêu Nhiêu, ngươi không thể phổng mũi được.” Sau khi nói xong, Mộc Nhiêu Nhiêu liền cười khúc khích.

Nàng phải nói rằng, nhận ra Sầm Không có thể thích nàng, chuyện này cũng khá tốt đẹp… Không đúng, dùng từ không chuẩn xác, phải là vô cùng tươi đẹp.

Dù sao thì nhan sắc của Sầm Không không phải bàn cãi gì rồi, về tính tình, mặc dù có chút quái gở nhưng thỉnh thoảng cũng rất đáng yêu, tuy nói biểu cảm trên mặt hơi ít nhưng không sao, nam nhân chững chạc có sức hấp dẫn.

Nói tóm lại một câu, một vẻ đẹp che đi trăm cái lạ.

“Cốc cốc cốc”, có tiếng gõ cửa vang lên.

Mộc Nhiêu Nhiêu liền bò dậy khỏi giường: “Đợi đã.”

Sau khi chải chuốt lại đầu tóc xù rối, vỗ nhẹ chiếc áo choàng dài nhăn nhúm, Mộc Nhiêu Nhiêu mím môi, mở cửa phòng ra: “Giáo…”

Khi nhìn thấy người đứng ở trước cửa thì cái tên gọi thoát ra từ miệng của Mộc Nhiêu Nhiêu liền thuận thế dừng lại rồi bẻ lái: “Tả hộ pháp.”

Mộc Thải Thải vào được Hoa Uyển là vì có được sự cho phép của Sầm Không, Sầm Không sợ Mộc Nhiêu Nhiêu vừa mới chuyển đến, có gì đó không quen không tiện nói ra nên gọi Mộc Thải Thải đến, để nàng ấy chăm sóc Mộc Nhiêu Nhiêu.

Mà cũng vừa đúng lúc Mộc Thải Thải cũng muốn đến thăm đứa muội muội tốt bỗng nhiên vượt bậc của nàng ấy, những thắc mắc đầy ắp trong bụng đang đợi nàng giải đáp cho mình.

Mộc Thải Thải liếc nhìn vào trong phòng: “Vào trong nói?” Mộc Nhiêu Nhiêu lách người sang một bên để nàng ấy vào trong rồi chậm rãi đóng cửa phòng lại.

Mộc Thải Thải bước đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm lấy Mộc Nhiêu Nhiêu cho đến khi nàng ngồi vào chỗ.

“Nói xem nào, làm thế nào muội lại quen biết giáo chủ?” Mộc Thải Thải hỏi: “Chờ đã, trước tiên muội nói cho ta biết muội đã quen biết giáo chủ từ khi nào?”

Đây là một câu chuyện dài.

Mộc Nhiêu Nhiêu đảo đôi mắt to rồi bắt đầu bịa chuyện: “Vào hai ngày trước, giáo chủ vô tình đến núi sau giáo phái, ăn món cá do muội làm, cảm thấy tay nghề của muội khá tốt nên để muội đi theo quay về giúp ngài ấy trông coi căn bếp nhỏ.”

Mộc Thải Thải khẽ nheo mắt, quan sát lấy từng biểu cảm trên mặt Mộc Nhiêu Nhiêu.

Đây là không tin sao?

Ai ngờ rằng Mộc Thải Thải bỗng nhiên mở to mắt ra rồi hưng phấn nói: “Nhiêu Nhiêu à, tỷ của muội, ta đây đã biết cả đời này của muội chỉ có kỹ năng nấu nướng mới có thể xuất sắc thôi mà! Đúng là đánh bừa mà trúng!”

Thậm chí đến ba từ “bổn hộ pháp” cũng không nhấn mạnh nữa, điều này cho thấy nàng ấy đang vui mừng biết bao nhiêu.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “…” Cái gì gọi là chỉ có kỹ năng nấu nướng mới có thể xuất sắc? Nàng có kinh nghiệm dạy học phong phú đấy, làm một nữ phu tử, dạy bọn trẻ nhận chữ học đếm số thì nàng làm dễ như trở bàn tay.

Mộc Thải Thải duỗi ngón trỏ bên tay phải ra, chỉ vào trời nói: “Nhiêu Nhiêu, đây là cơ hội của ông trời cho muội, muội nghe tỷ khuyên bảo một câu, muội phải luyện một bộ công pháp thật xuất sắc thì mới có thể đứng vững trước mặt giáo chủ, muội có hiểu không?”

Mộc Nhiêu Nhiêu gãi đầu: “Giáo chủ không coi trọng võ công của muội, nếu là nhìn trúng về phương diện này thì… ngài ấy cũng không thể đưa muội về đây.”

Mộc Thải Thải cau mày: “Tại sao muội lại không hiểu chứ? Một đầu bếp biết võ công với một đầu bếp chân yếu tay mềm, sự đãi ngộ trong tà giáo là hoàn toàn khác nhau. Muội khó khăn lắm mới lọt vào mắt xanh của giáo chủ, không thể nào để cơ hội vụt mất oan uổng như vậy được! Nghe tỷ đi, ngày mai đến chỗ Lý trưởng lão học công pháp!”

Mộc Nhiêu Nhiêu vừa nghe thấy liền xua tay: “Muội không thể học được chuyện đó của Lý trưởng lão đâu.”

Mộc Thải Thải: “Muội vừa không bằng lòng chịu khổ, vừa không có căn cơ, chỉ có chuyện đó của Lý trưởng lão là thích hợp với muội nhất thôi!”

Ngay lúc Mộc Nhiêu Nhiêu muốn phân tích, nói lý lẽ với nàng ấy thì đã nghe thấy giọng nói của Sầm Không vang lên từ ngoài phòng: “Bổn toạ không đồng ý với cách nhìn nhận của Tả hộ pháp.”

Mộc Nhiêu Nhiêu ngậm miệng lại, cùng Mộc Thải Thải đồng thời nhìn ra ngoài phòng.

Trong sân của Sầm Không, chỉ cần Sầm Không muốn biết thì cho dù Mộc Nhiêu Nhiêu và Mộc Thải Thải cả hai người đang thì thầm bàn tán thì hắn cũng có cách biết được, Mộc Nhiêu Nhiêu không hề kinh ngạc với chuyện này.

Vì vậy khi Sầm Không đẩy cửa bước vào, ngoại trừ có một chút căng thẳng ra thì nàng không hề thấy ngạc nhiên chút nào cả.

Ánh mắt lạnh lùng của Sầm Không nhìn thẳng vào Mộc Thải Thải rồi hỏi: “Tả hộ pháp cảm thấy Nhiêu Nhiêu, nàng ấy thích hợp luyện công pháp gì?”

Cái tiếng “Nhiêu Nhiêu” này khiến cho Mộc Nhiêu Nhiêu đứng sững tại chỗ, hai mắt lập tức mở to ra, rồi ngay sau đó, vành tai nóng rực lên như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Cho dù Mộc Thải Thải có ngốc nghếch đến mấy thì cũng nhận ra cảm xúc không ngại của Sầm Không, nàng ấy nghi ngờ đáp lại: “Thần công lấy dương bổ âm của Lý hộ pháp.”

Sầm Không sững sờ như thể chưa từng nghe nói đến, không có bất kỳ biểu hiện nào, ngược lại thì nhìn sang Mộc Nhiêu Nhiêu rồi hỏi: “Nàng muốn luyện sao?”

“Ta không muốn.” Mộc Nhiêu Nhiêu nhanh chóng lắc đầu để bày tỏ lòng mình hướng về chân thiện mỹ, lòng quyết tâm kiên quyết không vượt qua ranh giới đạo đức, hơn nữa, ánh mắt của Sầm Không nhìn lấy nàng có chút kỳ lạ, khiến cho nàng sởn tóc gáy.

Sầm Không khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng muốn luyện công thì bổn tọa hẳn cũng ứng phó được.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Hả?”

Đó có phải là ý mà nàng đang suy nghĩ không?

Mộc Thải Thải cũng sững sờ, chần chừ hai giây rồi nói với Mộc Nhiêu Nhiêu: “Giáo chủ đã muốn giúp muội luyện công thì sao muội không cân nhắc thêm nữa?”

Mộc Nhiêu Nhiêu: … Tỷ, điều mà tỷ quan tâm, không chỉ lệch lạc một tí tẹo đâu đấy?

Tác giả có lời muốn nói: Tốc độ yêu đương của giáo chủ, bay vèo vèo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất