Một nồi cơm chiên thịt khô, nấu thêm vài quả cà, khẩu vị của Sầm giáo chủ vẫn tốt như xưa, hơn phân nửa nồi đã nhét vào bụng hắn.
Mộc Nhiêu Nhiêu nghĩ thầm, thật đúng là một ‘thùng cơm’ có tướng ăn tao nhã.
Ban đêm, cuối cùng Sầm giáo chủ cũng được tắm nước nóng mà hắn nhớ thương mong mỏi.
Mộc Nhiêu Nhiêu cầm khăn vải đứng ở cửa, hỏi: “Giáo chủ có cần ta chà lưng không?”
Lúc chiều ở bờ sông, nàng phát hiện Sầm Không không tắm toàn thân mà chỉ tập trung trước ngực, cổ, cánh tay và mặt, hoàn toàn chẳng đυ.ng đến sau lưng.
Sầm giáo chủ ngồi trên chiếc giường lò, lạnh lùng đáp: “Ra ngoài.”
Được thôi, nàng cũng chẳng muốn nhìn thân thể bầm dập của hắn.
Ngẫm nghĩ có lẽ Sầm Không không biết làm thế nào để tắm sau lưng, vậy là Mộc Nhiêu Nhiêu hai tay cầm lấy chiếc khăn vải dài, một đầu đặt trên vai phải, một đầu ở bên eo trái rồi chà xát sau lưng.
Mộc Nhiêu Nhiêu vừa làm mẫu vừa nói: “Giáo chủ à, ngài cứ chà lưng thế này thì ở đâu cũng có thể lau tới.”
Sầm giáo chủ tăng âm lượng: “Ra ngoài!”
“Được rồi, được rồi, có gì ngài hãy nói với ta.”
Tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Sắc mặt của giáo chủ tựa mưa dầm cuối mùa, cứ một chốc một lát là lại có một trận mưa. Cũng mặc kệ bạn có mang dù hay không, chẳng nói câu nào đã ào ào rơi xuống.
Nói đến sách, Mộc Nhiêu Nhiêu bỗng nhớ tới quyển “Thái Hoa Bảo Điển” mà Mộc Thải Thải cho nàng.
Trong lúc đợi Sầm giáo chủ tắm, Mộc Nhiêu Nhiêu lật “Thái Hoa Bảo Điển” ra, ngoại trừ lời mở đầu cảnh báo nam nhân không được tu luyện ở trang thứ nhất thì câu chữ cả bản công pháp đều đơn giản, dễ hiểu. Ngay cả Mộc Nhiêu Nhiêu là người nửa ngoài ngành cũng có thể hiểu rõ.
Trước đó đã đọc lướt qua, bây giờ Mộc Nhiêu Nhiêu từ từ “nhai kỹ nuốt chậm”.
Mộc Nhiêu Nhiêu có thói quen nếu đã đọc sách đến độ say mê thì sẽ bỏ qua những chuyện xung quanh.
Không biết đọc bao lâu, quyển sách trên tay bỗng bị rút ra, một luồng hơi nóng hổi ập tới.
Tầm mắt của Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn theo hướng sách thì trông thấy Sầm giáo chủ với khuôn mặt đỏ bừng, nước chảy trên làn da sạch sẽ đang nhìn “Thái Hoa Bảo Điển”.
“Ngài tắm xong rồi à? Tại sao không gọi ta?” Mộc Nhiêu Nhiêu đứng dậy khỏi ghế, rót một bát nước cho Sầm Không.
Ánh mắt của Sầm Không dừng trên quyển sách, nhận bát nước rồi uống sạch.
Lúc này, hắn mới liếc nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu, nói: “Là ngươi không nghe thấy.”
Hắn tắm xong, mặc áo dài rồi ở trong phòng gọi Mộc Nhiêu Nhiêu mấy lần. Nhưng rồi, nàng không hề đáp lại.
Sầm Không nghĩ nàng đã đi đâu nên mới ra khỏi phòng, vừa ra đã bắt gặp Mộc Nhiêu Nhiêu đang cầm một quyển sách, ngồi trên ghế chăm chú xem.
“Thái Hoa Bảo Điển”? Là thực đơn à?
Mộc Nhiêu Nhiêu biết bản thân có thói quen xấu là khi đã say sưa đọc sẽ không nghe thấy gì, nàng chớp mắt vài cái, vẻ mặt vô tội nói: “Lần sau ngài lớn tiếng chút, ta lập tức nghe rõ.”
Sầm Không buông cuốn công pháp xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn nàng.
Mộc Nhiêu Nhiêu: Hả?
Sầm Không duỗi ngón trỏ tay phải, chỉ bên ngoài phòng: “Ngươi nghe đi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu đưa lỗ tai về phía ngoài phòng, để nàng nghe cái gì?
Sầm Không hỏi: “Nghe được gì?”
Không có gì cả, chỉ vài tiếng Ba Tức kêu vụn vặt lẻ tẻ.
Mộc Nhiêu Nhiêu dò hỏi: “Chó sủa?”
Sầm Không: “Biết tại sao nó sủa không?”
Mộc Nhiêu Nhiêu không hiểu lắm, bèn trả lời: “Nó thường xuyên sủa mà, chắc là có chuột thôi.”
Sầm Không nhìn nàng chằm chằm, từ từ nói: “Bởi vì ta gọi ngươi không dưới năm lần, ngay cả chó cũng nghe được nên nó mới sủa.”
…
Có gì thì thẳng thừng nói luôn đi, tại sao cứ nói quanh co mãi vậy.
Xoa xoa mũi, Mộc Nhiêu Nhiêu cụp mắt đáp: “Lần sau ta sẽ chú ý.”
Sầm Không liếc nhìn đỉnh đầu của nàng, tóc vẫn còn rất nhiều, vừa dày vừa rậm.
“Ngươi đang luyện quyển công pháp này sao?”
Mộc Nhiêu Nhiêu ngẩng đầu, mở to mắt rồi gật đầu: “Vừa xem.”
Mộc Nhiêu Nhiêu ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Giáo chủ à, ngài thấy quyển công pháp này lợi hại không?”
Sầm Không đọc nhanh như gió vài trang sách, sau đó quăng cho Mộc Nhiêu Nhiêu: “Giá trị tạm ổn.”
Mộc Nhiêu Nhiêu nhanh chóng tiếp được. Sầm Không đọc rất nhiều công pháp, hắn không nói chỗ xấu của quyển công pháp thì có nghĩa là ổn, nàng có thể yên tâm tập luyện.
Nàng cũng chẳng cần tâm pháp quá lợi hại, chỉ cần rèn luyện thân thể khỏe mạnh là được.
“Có công phu này còn không bằng xem hai quyển thực đơn.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Mặc dù nàng không có “ngón tay vàng” nhưng cũng là nữ tráng sĩ mạnh mẽ.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ta muốn luyện một chút.”
Luyện công pháp cũng giống rèn luyện thân thể, thà tập còn hơn không. Hơn nữa nó còn là thứ Mộc Thải Thải cố ý tìm kiếm, để nàng “tiến bộ” mà Mộc Thải Thải rất hao tâm tổn trí.
Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy bản thân hiện tại như học sinh kém khiến Mộc Thải Thải phải đau đầu vậy.
Không cố gắng, không tích cực, không đưa câu trả lời cho nàng ấy.
Sầm Không cầm quyển công pháp, tự hạ thấp thân phận đọc kĩ “Thái Hoa Bảo Điển” giúp nàng.
Đây là một bản công pháp rất phổ thông, cải thiện tâm mạch, đề cao thể chất lẫn tinh thần.
Đọc được một phần ba, ánh mắt của Sầm Không chợt ngừng tại một câu.
Vận chuyển chân khí phần lớn là vận hành trong gân mạch, hội tụ ở đan điền. Tuy vậy, bản công pháp này lại khác. Chân khí tập trung ở dưới bụng, đối với phụ nữ thì cải thiện chức năng buồng trứng và tử ©υиɠ.
Thảo nào ở tờ thứ nhất viết không cho nam nhân luyện. Nếu nam nhân luyện công pháp này thì chưa tới một tháng sẽ càng ngày càng giống nữ nhân.
Biểu hiện cụ thể là sắc mặt hồng nhuận, râu tóc giảm dần, cảm xúc trở nên nữ tính hóa.
Ngay cả Sầm Không cũng là lần đầu tiên gặp bản công pháp như thế này.
Nâng mí mắt, Sầm Không bình thản nói: “Cũng không phải đến nỗi nào.”
Giảm tốc độ lão hóa, thúc đẩy khả năng sinh đẻ.
Mộc Nhiêu Nhiêu nghe vậy bèn hứng thú hỏi: “Ngài nói cho ta biết đi?”
Mặc dù là hàng nhái nhưng bản gốc của nó đã khiến một hán tử trở thành “Nhất tỷ”.
Sầm giáo chủ nhìn hai mắt sáng lấp lánh của nàng, hắn chợt không muốn nói thẳng.
Thế là hắn cố ý kéo sự tò mò của nàng, từ trên cao nhìn xuống và nói: “Rất muốn biết à?”
Cái giọng điệu này nghe là biết chẳng dễ gì nói cho nàng nghe rồi.
Mộc Nhiêu Nhiêu nhếch miệng, cười trả lời: “Không có, ta chỉ cần biết nó không hại thân thể là được rồi.”
Ngài kìm nén đi, ta chẳng muốn biết đâu.
Sầm giáo chủ lần đầu tiên thừa nước đυ.c thả câu trong cuộc đời: “…”
Mộc Nhiêu Nhiêu nàng không ‘ăn được’ thì cũng phải khiến hắn nghẹn họng.
Sầm giáo chủ chẳng nói phải hay không phải mà mặt lạnh quay người đi vào trong nhà.
Mãi đến khi Mộc Nhiêu Nhiêu đổ nước tắm của hắn, đặt bát nước gần lò sưởi trên đầu giường thì Sầm giáo chủ vẫn ngồi thiền, không mở mắt lần nào.
Tính tình khó chiều.
Đêm qua Mộc Nhiêu Nhiêu đã cảm thấy hơi lạnh, giường trong nhà có chăn hoa để Sầm Không đắp. Mộc Nhiêu Nhiêu lấy vài bộ trường bào treo trong tủ rồi rời khỏi buồng trong.
“Giáo chủ ngủ ngon.”
Cửa đóng, Sầm Không mở mắt.
Ánh mắt lướt về phía tủ quần áo rồi nhắm lại. Chân khí của hắn vẫn chưa ổn định, một luồng chân khí xoắn xuýt như cọng lông.
Vì không đau đến nổi thức giấc như đêm qua nên hắn điều hòa chân khí theo ý muốn rồi mới đi ngủ.
Ngoài phòng, Mộc Nhiêu Nhiêu rửa mặt xong, đem áo choàng trải trên bàn, chuẩn bị kỹ càng mấy thứ đắp trên người, cuối cùng mới cởi giày bò lên bàn.
Nghĩ đến ngày mai lên thị trấn mua đồ, chắc chắn Sầm giáo chủ không để nàng đi một mình.
Không thể mang mặt nạ đi thị trấn, chẳng lẽ bảo hắn che mặt, chỉ lộ mắt à?
Không được không được, người quen biết Sầm Không nhìn thấy đôi mắt của hắn là sẽ nhận ra ngay.
Vậy làm mũ rơm cho hắn nhỉ, che mặt lại chắc là ổn.
Mơ mơ màng màng, Mộc Nhiêu Nhiêu ngủ thϊếp đi.
Trong phòng, Sầm Không vận chuyển hai luồng chân khí chu thiên, cuối cùng mới có thể ổn định chân khí tán loạn khắp nơi như giun bò.
Vì sao chân khí của hắn lại hỗn loạn như thế?
Thở dài một hơi, Sầm Không từ từ mở mắt mà không nghĩ tới phần ký ức mơ hồ kia.
Mặt trăng không tính là tròn đang treo trên bầu trời, nhìn thấy nước đã nguội ở bên giường, Sầm Không khoan khoái duỗi chân bước xuống giường, cầm bát nước uống sạch.
Nhớ đến trước khi rời đi, Mộc Nhiêu Nhiêu cầm rất nhiều áo bào, thế là Sầm Không ngẫm nghĩ một lát rồi cất bước, đẩy cửa ra ngoài.
Mộc Nhiêu Nhiêu nằm trên chiếc bàn tròn, đầu gối lên “Thái Hoa Bảo Điển”, trên người đắp mấy chiếc trường bào. Tư thế ngủ của nàng không tốt, quần áo đều bị cuốn lại với nhau, kẹp giữa hai chân.
Mái tóc đen dài dán lên mặt, một chân mang tất, còn chân kia thì không.
Giống như một chú thỏ con mập mạp lăn lộn trong đống quần áo.
Dường như cảm thấy lạnh, Mộc Nhiêu Nhiêu lấy chân phải che đậy bàn chân trái không mang tất khiến cơ thể bày ra tư thế vô cùng khó chịu.
Tư thế ngủ của Sầm Không rất ngay thẳng, hoặc nằm thẳng hoặc nghiêng người sang phải. Nếu hắn đổi thành tư thế giống Mộc Nhiêu Nhiêu thì đã tỉnh giấc từ lâu rồi.
Tại sao nàng ta có thể ngủ với tư thế như vậy nhỉ?
Trong lúc ngủ mơ, Mộc Nhiêu Nhiêu hít mũi, sau đấy còn hắt hơi nữa. Thế mà nàng vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, chẹp miệng vài cái lại ngủ tiếp.
Sầm Không: “…”
Vì sao nàng ta có thể làm được như thế?
Sầm Không đến gần, Mộc Nhiêu Nhiêu ngủ say hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Sầm giáo chủ cúi người xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều đặn, không phải giả vờ ngủ mà ngủ rất say.
Khoảng cách giữa gương mặt bọn họ tầm nửa bàn tay nên Sầm Không có thể thấy rõ lông tơ trên mặt nàng.
Ngày nào nữ nhân này cũng ăn được ngủ được nên làn da hồng nhuận giống búp bê trong tranh tết.
Sầm giáo chủ nhìn chòng chọc một lúc lâu mới đứng thẳng dậy, trở về phòng lấy chiếc chăn hoa rồi ném lên thân Mộc Nhiêu Nhiêu.
Mộc Nhiêu Nhiêu bị trùm kín cả mặt nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Cuối cùng Sầm Không không nhìn nổi nên giật tấm chăn xuống rồi phủ lên người nàng.
Xem như vì hai ngày nay nàng tận lòng chăm sóc hắn.
Chưa được mấy phút, Mộc Nhiêu Nhiêu xoay người một cái, đôi chân trần ló ra khỏi chăn rồi kẹp lấy nó. Tư thế giống như đúc với cảnh kẹp quần áo.
Sầm Không: “…”
Tại sao nàng ta lại không bị chết cóng nhỉ?
Mộc Nhiêu Nhiêu ngủ một giấc ngon lành. Lúc tỉnh lại, theo thói quen, nàng cọ mặt vào chăn hít mùi hương.
Hả? Chăn ư?
Trừng mắt nhìn, thứ nàng đang ôm chính tấm chăn hoa của mình.
Tối hôm qua Sầm Không đắp cho nàng sao?
Nhìn thấy nàng lấy quần áo nên đoán sẽ bị lạnh à? Không ngờ Sầm giáo chủ cũng rất có tình người.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tờ mờ sáng nên có thể chợp mắt ngủ một lát.
Vừa muốn nhắm mắt, phía sau nàng đã vang lên giọng nói lành lạnh của Sầm giáo chủ: “Nấu cơm.”
Mộc Nhiêu Nhiêu ngồi bật dậy, quay đầu nhìn về phía sau. Sắc mặt Sầm giáo chủ trắng bệch như người chết, chẳng biết hắn đã ngồi trên ghế tự bao giờ.
“Tại sao ngài dậy sớm thế?”
Sầm Không ngủ đến rạng sáng, hắn bị cơn đau làm cho thức tỉnh, sau khi qua nỗi đau đớn dữ đội ấy thì hắn cũng không ngủ được nữa.
Không biết vì sao hắn lại đi ra buồng trong, ngồi trên ghế ở phòng khách cho tới khi Mộc Nhiêu Nhiêu thức dậy.
Mộc Nhiêu Nhiêu tóc tai bù xù xoay người nhảy xuống bàn, nàng nhanh chóng nhóm lửa: “Ngài đến để gọi ta à?”
Sầm Không lộ gương mặt như xác chết: “Ngươi ngủ say như chết.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Vội vàng bắc bếp, nấu nước mía đường cho Sầm Không.
Mặt mũi của nữ nhân vào kỳ kinh nguyệt có trắng tới đâu cũng chẳng khó coi như hắn.
Tính xấu này còn ngang ngược hơn nữ sinh vào “mùa dâu” nữa kìa.