Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 100: Thành trấn Thanh Loan

Sau khi Sầm Không rót một tách nước đường nâu uống, ăn ít điểm tâm, bấy giờ sắc mặt mới khá lên một chút.

Mộc Nhiêu Nhiêu ở bên cạnh, hơi do dự mà hỏi: “Giáo chủ, ngài có phải là trẻ sinh non không vậy?”

Hắn ăn nhiều thật đấy, không giống như bị thiếu máu cho lắm, chẳng hiểu sao mà cứ sáng ngày ra là sắc mặt hệt như mới vừa đi đào chiến hào cả đêm vậy.

Trường bào đen lẫn áo trong của Sầm Không đều đã được hong khô. Sầm Không thay trường bào xong thì nhìn nàng chòng chọc.

Mộc Nhiêu Nhiêu dường như thấy được trên mặt hắn hiện lên cái vẻ cam chịu.

Sầm Không thì chẳng thèm đếm xỉa tới câu hỏi của nàng, cứ vậy mà quay về phòng ngồi tĩnh tọa.

“Giáo chủ, hôm nay ta muốn đi vào trong trấn một chuyến.” Mộc Nhiêu Nhiêu lẽo đẽo sau lưng hắn, cất lời.

Sầm Không khựng lại, xoay người nhìn nàng, chờ nàng nói hết.

Mộc Nhiêu Nhiêu dùng giọng điệu thương lượng mà nói: “Nếu như ngài muốn đi cùng với ta thì đành khiến ngài nhịn một chút, đội mũ bện rơm lên che khuất mặt đi lần nữa. Hẳn là sẽ không ai nhận ra ngài đâu.”

Sầm Không không thể để nàng đi đến thành trấn một mình được, qua hai ngày trời chung đυ.ng, tuy cả hai đã thân quen hơn không ít nhưng Sầm Không vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng nàng.

Cân nhắc các phương diện, Sầm Không bèn gật đầu đồng ý: “Được.”

Mộc Nhiêu Nhiêu dùng điểm tâm xong thì đút thức ăn cho mấy con vật nhỏ trong nhà, sau đó cởi vòng cổ của Ba Tức ra để nó có thể tự do chạy loanh quanh trong sân.

Rồi dẫn theo Sầm giáo chủ hướng về thành trấn mà đi.

Móng chân trước của Ba Tức bám lên hàng rào tre, sủa “gâu gâu” hai tiếng với họ. Đôi mắt đen láy to tròn như muốn hỏi: “Hai người không mang ta theo sao?”

Sầm giáo chủ đội mũ rơm, có thêm mạng che mặt, chỉ để lộ một cặp mắt hờ hững, mặt đối mặt với con chó này trong câm lặng.

Ba Tức vừa cào cào tường rào vừa kêu “Ẳng ẳng”, nghe đến là đáng thương.

Sầm giáo chủ nhấc hàng mi lên, thờ ơ phán: “Ngu xuẩn.”

Ba Tức hất cái đầu to oành của mình một cái: “Gâu gâu gâu.”

Mộc Nhiêu Nhiêu đang khóa lại cửa hàng rào tre: “...”

Ngoại trừ việc mua những mặt hàng nhu yếu phẩm, Mộc Nhiêu Nhiêu hiếm khi đến thành trấn, nhưng lại đến thôn làng dưới chân núi thường xuyên hơn.

Vật giá trong thành trấn này không mấy rẻ, vải vóc thượng hạng lẫn nguyên liệu nấu ăn đều rất đắt. Kỳ này trong túi nàng mang theo nhiều ngân phiếu như thế, lòng nàng cũng tự tin khi đi mua hơn.

Mộc Nhiêu Nhiêu giắt theo hai bình nước được làm từ gỗ, trên đường đi nếu trời nóng sẽ lấy ra cho Sầm Không uống.

“Giáo chủ, nếu như ngài muốn tiểu tiện thì cứ nói với ta. Ta giúp ngài canh chừng hai bên đường.” Nàng sợ tên Sầm Không sĩ diện hão này muốn đi nhà xí mà không chịu nói, để rồi phải nhịn đến bứt rứt.

Sầm Không đang uống nước, nghe vậy thì lạnh lùng bảo: “Im miệng.”

Có nữ nhân nào lại đi nói về mấy chuyện này thản nhiên đến mức thế này?

Vừa qua xế trưa được một chốc, hai người đã đến được thị trấn.

“Giáo chủ, ngài muốn ăn gì?” Bình thường nàng muốn tiết kiệm bạc, nên khi tới trấn chỉ đến mấy cửa tiệm trong trấn ăn uống qua loa. Nói thật lòng thì, hương vị mà mấy cửa tiệm thời cổ đại làm được cũng chỉ có bấy nhiêu đó, còn chẳng ngon bằng mấy món Mộc Nhiêu Nhiêu tự mình nấu.

Ngày trước khi Sầm Không còn chưa bị tẩu hỏa nhập ma, thỉnh thoảng mà hắn có xuống núi thì cũng đều thưởng thức nào là sơn hào hải vị, nhưng quan trọng là bây giờ hắn chẳng nhớ gì về chuyện đó cả.

Sầm Không bèn nói: “Tùy đi.”

Mộc Nhiêu Nhiêu ngẫm nghĩ một hồi, Sầm Không ngoại trừ không ăn ngô ra thì dường như chẳng kén ăn món nào nữa cả, thế là nàng liền dẫn hắn đến một cửa tiệm rất bình thường tại trấn, tiệm này nổi tiếng nhất là món gà quay.

Gọi nửa con gà quay, một đĩa đậu hũ kho, một đĩa gan gà kho tương.

Lúc Mộc Nhiêu Nhiêu gặm cánh gà, cả đùi gà đều dùng tay bốc ăn cả.

Gà quay được dọn lên, Mộc Nhiêu Nhiêu xé đùi gà ra trước, bỏ vào trong cái đĩa của Sầm Không. Sầm Không im lặng, không nói lời nào nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu dùng tay không xé gà, thật sự không cách nào bắt chước nàng nhấc tay lên cầm lấy con gà bóng nhẫy dầu kia, đành dùng đũa ăn một cách khó khăn.

Sầm giáo chủ luôn luôn cao quý hiếm khi có khoảnh khắc trông vụng về đến vậy. Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn thấy thế, vừa gặm cánh gà, vừa nhoẻn miệng cười.

Nàng gặm xong một cái cánh gà rồi mà Sầm giáo chủ đến nửa cái còn chưa ăn xong.

Mộc Nhiêu Nhiêu mυ"ŧ lấy mấy ngón tay dính đầy dầu mỡ, cầm lấy đĩa thịt gà còn dang dở của Sầm Không, xé thành từng miếng nhỏ dễ nuốt rồi đưa cho hắn ăn.

“Để ta xé nhỏ cho ngài, ngài đợi một lát nhé.”

Trong quán ăn mộc mạc này, một Sầm Không ngồi thẳng sống lưng, từ từ gật đầu trông cực kỳ nổi bật.

Tiệm vừa mới bán qua giờ cao điểm, ông chủ lướt qua bàn họ, quan sát hai người hồi lâu mới tò mò hỏi Mộc Nhiêu Nhiêu: “Hai người từ đâu đến đây?”

Mộc Nhiêu Nhiêu cũng không đến đây thường xuyên nên ông chủ không mấy ấn tượng về nàng.

“Từ phía Tây đến.” Mộc Nhiêu Nhiêu cười đáp, hai tay xé gà vẫn thoăn thoắt, tiếp tục lấy một miếng trong đĩa lên xé.

“Tới thăm viếng thân nhân à?’

Mộc Nhiêu Nhiêu lắc đầu: “Chỉ đi ngang qua thôi.”

Tầm mặt ông chủ lại thoáng dừng trên người họ, Sầm Không đưa lưng về phía ông ta nên ông ta cũng không thấy được tướng mạo hắn.

“Đây là tướng công của ngươi à?” Đôi nam nữ sóng vai đồng hành, nếu không phải chủ tớ thì hẳn là vợ chồng.

Nếu bảo hai người này là chủ tớ thì trông không giống lắm, thường thì người hầu kẻ hạ phục vụ cho chủ nhân khi dùng bữa đều đứng ở một bên mà hầu, sao có thể ăn hết một nửa món rồi lại dùng bàn tay đầy dầu mỡ ấy xé gà cho người kia được.

… Ông chủ à, trí tưởng tượng ông phong phú quá đấy. Đóa hoa quỳnh này dù có cho thì nàng cũng không dám hái đâu.

Ra khỏi nhà thì không cần phải giải thích với người ngoài quá nhiều, thế là Mộc Nhiêu Nhiêu chỉ cười, không đáp lời.

Sầm Không nghe thế thì nhếch mày, trước khi tầm mắt hắn nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay của Mộc Nhiêu Nhiêu.

Nữ nhân này ban đầu mới mυ"ŧ lấy ngón tay, sau đó thẳng thừng dùng tay xé gà cho hắn. Nói cách khác, trên thịt gà chắc chắn đã dính nước miếng của nàng ta rồi.

“Ăn đi, không đủ ta gọi thêm cho.”

Nhìn Sầm Không cứ đờ ra đó, Mộc Nhiêu Nhiêu bỏ hẳn mớ thịt gà vào trong chén cơm của hắn.

Ông chủ còn đang xấu hổ vì Mộc Nhiêu Nhiêu không trả lời câu hỏi của mình, nhìn “tiểu tức phụ” cẩn thận xé nhỏ gà cho chồng mình thì phá lên cười nói: “Tốt quá, tốt quá.”

Sầm Không chẳng thấy tốt ở đâu cả.

Mộc Nhiêu Nhiêu ngểnh đầu quan sát vẻ mặt của hắn, lượng cơm thường ngày của Sầm Không lớn lắm mà, sao không ăn đi? Không hợp khẩu vị à?

Nàng nhìn vẻ mặt của hắn rồi nhỏ giọng bảo: “Không hợp khẩu vị thì cứ ăn một ít lót dạ đã. Chốc nữa ta sẽ mua món mà ngài thích ăn, tối về ta làm cho ngài.”

Thầm thổn thức trong lòng, Sầm giáo chủ còn khó chiều hơn con trẻ nữa.

Trong khung cảnh mờ tối ở thị trấn, đôi mắt to trong veo của Mộc Nhiêu Nhiêu sáng rỡ đến lạ kỳ, vô thức toát lên chút sầu muộn, phản chiếu vào cặp mắt lạnh nhạt của Sầm Không.

Đôi mắt sáng ngời ấy hệt như những viên đá nhỏ bé, khẽ khàng đập vào cánh cửa trái tim phủ đầy băng tuyết buốt giá của Sầm giáo chủ. Chúng để lại vô vàn vết lõm bên ngoài mặt băng ấy, vết lõm theo từng lần viên đá đập vào càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu.

Ngón tay thon dài cầm lấy đôi đũa trúc, gắp phần thịt gà đã được xé nhuyễn ra, từ tốn lướt qua đôi môi mỏng bỏ vào miệng.

Quả thực là dễ dàng hơn rất nhiều so với việc hắn phải cắm đũa miếng gà rồi nhấc lên cắn.

Sầm Không nhai rất chậm rãi, động tác nhấm nháp này của hắn mới lịch sự và cao quý làm sao.

Nhìn Sầm Không cuối cùng cũng động đũa ăn cơm, Mộc Nhiêu Nhiêu giờ mới được thở phào, bắt đầu ăn tiếp phần mình.

Cứ ăn hai miếng thì gắp hai đũa cho Sầm Không.

Ăn xong cơm trưa, Mộc Nhiêu Nhiêu đi mua quần áo cho Sầm Không trước.

Đi dạo tận mấy nhà bán quần áo, nhìn không dưới mấy chục bộ trang phục, đầu lông mày Sầm giáo chủ cau lại, mặt hiện lên vẻ không thể nào ngờ đến.

“Giáo chủ, ngài nhìn bộ này xem. Màu xanh thẫm, tô điểm thêm khí chất của ngài lắm đấy.”

Nó hệt như một đại dương sâu thăm thẳm, khi thì gió êm sóng lặng, lúc lại cuồng phong sóng thần, giống hệt như ngài lúc nào cũng biến ảo khó lường.

Mộc Nhiêu Nhiêu thật lòng không muốn đổi tiệm nữa, thế là hóa thân thành tên chào hàng y phục, tích cực tâng bốc.

Sầm Không cười lạnh lẽo nói: “Ngươi bảo ta mặc thứ này sao?”

Cũng có phải là ngươi chưa từng bận lại đồ cũ đâu, sao đến khi chọn y phục mới lại soi mói thế hả.

Việc Sầm Không mặc lại đồ cũ là tình huống bất khả kháng, nếu như được lựa chọn thì tất nhiên là hắn sẽ không để mình chịu thiệt thòi rồi.

Mộc Nhiêu Nhiêu thành khẩn nói: “Ngài muốn chọn y phục dạng gì thì ngài cứ nói cho ta biết, nhưng nếu như ngài muốn lấy bộ y phục ngài đang mặc làm tiêu chuẩn thì sợ là cả cái trấn này cũng sẽ không có bán đâu.”

Y phục Sầm Không đang mặc trên người là một chiếc cẩm bào trắng có thêu ám văn, chỉ xét về vải vóc thôi cũng đã chẳng phải thứ có thể mua được ở thị trấn này rồi.

Vốn tưởng chỉ là một tên giáo chủ chẳng thèm để ý việc ăn mặc, ai mà ngờ tên này cũng rất có phong cách riêng đấy!

Chưởng quỷ cửa tiệm y phục đứng một bên cũng rất lúng túng, bèn xoa xoa hai tay đỡ lời: “Không biết khách quan muốn kiểu dáng thế nào, ngài có thể đặt làm theo yêu cầu ạ.”

Có điều, Sầm Không hoàn toàn không muốn lộ mặt ở thị trấn này quá nhiều.

Hắn nghĩ ngợi hồi lâu mới nói: “Tất cả vải vóc tốt nhất mà ngươi có ở đây, lấy ra hết đi.”

Chưởng quỹ nghe vậy thì gật đầu liên hồi: “Vâng vâng, xin khách quan chờ một chút ạ.”

Mộc Nhiêu Nhiêu vội vàng lên tiếng: “Vải vóc? Ngài muốn ta may y phục cho ngài à? Chuyện này không tốt đâu, tay nghề ta rất tệ, chỉ biết lãng phí vải thôi.”

Mép cạnh tấm chăn thêu hoa nhỏ mà nàng còn may đến xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc nàng may quần áo mà mình mặc thường ngày cũng rất qua loa, cứ xem như luyện tay thôi.

Sầm Không giễu cợt: “Ngươi may? Vậy thì không mặc còn tốt hơn.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “...”

Cuối cùng, Sầm Không yêu cầu cắt may ba bộ, mua một bộ y phục may sẵn, thêm cả ba bộ nội bào mặc lớp trong.

Mộc Nhiêu Nhiêu muốn khuyên hắn không cần phải đặt nhiều y phục như thế. Dựa theo tình tiết câu chuyện thì cũng chỉ mất mấy tháng là đã khôi phục lại trí nhớ, khi đó chắc chắn hắn cũng sẽ chẳng mặc nữa.

Lời đã đến khóe miệng nhưng rồi lại nuốt xuống. Thôi mua thì mua đi, dù sao cũng có phải ngân phiếu của nàng đâu mà.

Mộc Nhiêu Nhiêu đứng ở một bên chờ, Sầm Không đang được lấy số đo vẫy vẫy tay gọi nàng. Lúc nàng đi tới, Sầm Không chỉ tay về phía nàng, bảo với chưởng quỹ: “May cho nàng hai bộ.”

Mộc Nhiêu Nhiêu thật sự được thương mà sợ, nàng chẳng bắt bẻ gì về chuyện y phục, đồ may sẵn cũng được rồi, miễn là thuận tiện làm việc.

Chưởng quỹ cười với Mộc Nhiêu Nhiêu, nói: “Vậy khách quan chọn thêm hai phần vải nữa đi ạ?”

Mộc Nhiêu Nhiêu phẩy phẩy tay: “Không cần, không cần. Cứ lấy phần vải còn thừa khi may cho ngài ấy là được.”

Sầm Không liếc mắt nhìn nàng, nói: “Chỉ mới lấy có hai cuộn vải thôi.”

“Nữ nhân gì mà suốt ngày mặc y như nam nhân, chẳng ra thể thống gì cả.”

Rõ ràng là mua y phục cho nàng, thế mà cứ hết đợt này đến đợt khác khó chịu với nàng. Nếu không phải Mộc Nhiêu Nhiêu rộng lượng thì đã nhịn hết nổi từ lâu rồi.

“Cảm tạ giáo chủ.” Mộc Nhiêu Nhiêu cười, khẽ nói.

Hàng mi dài của Sầm Không khẽ rung động, không đáp gì.

Mua xong y phục và những thứ thiết yếu trong nhà, Mộc Nhiêu Nhiêu lại mua thêm hai cái chăn dầy nữa.

Vác trên mình hai tấm chăn, dưới ánh mắt kinh ngạc của chưởng quỹ, Mộc Nhiêu Nhiêu thong thả bước ra ngoài.

Hành vi tiêu tiền như nước của Sầm Không đưa đến sự chú ý của mấy tên ác ôn. Trấn Thanh Loan nằm ngay dưới chân núi Thanh Loan, ngày thường cũng không ít giáo đồ của giáo Hỗn Luân đến dạo phố.

Lý trưởng lão cũng thường xuyên đến đây uống rượu cùng ca kỹ, người của giáo Hỗn Luân, tất nhiên đám ác ôn chẳng dám chọc, gặp phải còn phải đi đường vòng.

Sầm Không thì khác với Lý trưởng lão, từ lúc đến thị trấn đến giờ cũng chẳng thèm để ý đến ai mà cứ vung tiền như rác. Bởi vậy nên đám xấu xa kia cũng chẳng biết được giáo chủ của giáo Hỗn Luân trông thế nào.

Nghe giang hồ đồn đại, giáo chủ giáo Hỗn Luân là một tên cao lớn thô kệch, hung thần ác sát, lời đồn quả thực so với Sầm Không ngoài đời khác xa một trời một vực.

Cho nên, khi kẻ xấu bao vây hai người họ, trong đầu Mộc Nhiêu Nhiêu bỗng bật ra một câu nói: “Rồng mắc cạn, tôm giỡn mặt…”

Mấy con tôm này đúng là không muốn sống nữa, có biết rồng thích ăn hải sản lắm không hả?

Tác giả có lời muốn nói: Chiêu Giang ở nhà 202 ngay bên: Ồ? Ai gọi ta đấy?

Tôn Minh Châu, vợ của Chiêu Giang hộ nhà 202: Shipper tới à?

Chiêu Giang mở cửa, có một cậu shipper đang đứng ngoài hành lang.

Chiêu Giang: “Là sashimi hả?”

Cậu shipper: “Không ạ, là tôm xào.”

Sầm Không ở hộ 204 mở cửa, đẩy kính mắt ở sống mũi lên: “Bên này.”

Trong nhà vọng ra giọng nói của vợ Sầm Không, Mộc Nhiêu Nhiêu: “Chị gái à, ăn chút đi mà, gầy trơ xương tới nơi rồi kìa!”

Con gái cả nhà họ Sầm đang gặm mực nướng: “Dì cả ơi, dì không ăn thì để con ăn giùm nha?”

Sầm Không nhận lấy đồ từ shipper, gật đầu với Chiêu Giang một cái rồi xoay người quay vào nhà.

Con trai Chiêu Giang, Chiêu Điềm Điềm ngửi thấy mùi thơm từ nhà kế bên: “Cha ơi, con qua chơi với anh chị bên nhà họ Sầm được không ạ?’

Tôn Minh Châu trừng mắt: “Làm xong bài tập chưa hả? Mà còn đòi chơi? Chơi cái gì?”

Chiêu Giang rút từ trong túi ra một viên kẹo, lén nhét vào tay con trai: “Đừng chọc mẹ con giận nữa.”

Thuận tay đóng cửa căn hộ 202.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất