Chó Hoang vừa vỗ tay vừa đứng dậy từ ghế sô pha.
“Khá lắm, nhóc con, mày khá lắm, không ngờ mày có thể chụp được phi tiêu của tao”.
Chó Hoang dẫn theo một trăm thằng lưu manh còn sót lại chậm rãi bao vây Lý Phong.
Hắn ta cầm phi tiêu, nhanh nhẹn chơi đùa trong tay.
“Có nhìn thấy cậu em vợ bị treo lơ lửng giữa không trung của mày chưa?”
“Bây giờ chỉ cần tao nhẹ nhàng ném phi tiêu trong tay”.
“Dây thừng mà đứt thì nó sẽ rơi xuống, bị đâm thành cái sàng, chết thảm trước mặt mày ngay!”
“Reng reng reng…”
Chó Hoang vừa mới nói dứt lời, điện thoại trong túi đã đổ chuông.
Người gọi là Tô Phương Hoa.
Cách một chiếc điện thoại, Chó Hoang vẫn vội vàng khom lưng uốn gối, tỏ vẻ nịnh bợ.
“Chào cậu Tô… Ồ, ồ, được rồi, được rồi!”
Chó Hoàng quay điện thoại về phía Lý Phong, Tô Phương Hoa xuất hiện trên màn hình.
Anh ta hết sức đắc ý.
“Lý Phong, tao có một tin tức tốt muốn báo cho mày biết”.
“Vợ của sắp được mang đến biệt thự của tao rồi”.
“Bây giờ mày phải chọn một trong hai, muốn cứu em vợ mày hay là tới cứu vợ mày?”
“Đương nhiên rồi, cho dù mày qua đây thì cũng chỉ nhìn thấy cảnh tượng tao chơi vợ mày mà thôi”.
Lý Phong nhíu mày, anh nhanh chóng ném phi tiêu trong tay.
“Vèo!”
Phi tiêu xé ngang không trung, lao vút đến cắt đứt sợi dây thừng cột hai chân của Hứa Hạo Nhiên.
“Á á, anh rể, anh rể, mau cứu em với!”
Tiếng kêu la thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên vang vọng giữa không trung.
Đột nhiên Lý Phong đi như bay đến đá mạnh vào ngực của Chó Hoang.
“Á á!”
Xương sườn của Chó Hoang lập tức bị vỡ vụn!
Hắn ta bị Lý Phong đá bay như một trái banh da.
Cơ thể của hắn ta đập phải Hứa Hạo Nhiên giữa không trung, hai người ngã lăn ra vùng đất bên cạnh.
“Anh rể, anh có sốt ruột hơn nữa cũng đừng đối xử với em như thế chứ!”
Hứa Hạo Nhiên lồm cồm bò dậy từ dưới mặt đất: “Khi nãy suýt nữa em đã chết rồi”.
Cậu ta vừa mới đứng dậy, cảnh tượng trước mắt làm cậu ta hết sức kinh sợ!
Lý Phong đã lao vào đánh nhau với đám lưu manh.
Lý Phong giống như một con rồng dữ mang hình người, những nơi anh bước qua đều không có ai cản nổi cú đấm của anh.
Một đấm rồi lại một đấm!
Mỗi một đấm đều trúng da thịt!
Giữa lúc xương cốt vỡ vụn, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của đám lưu manh.
Ác quá! Mạnh quá! Cậu ta có phải là người không?
Trong chớp mắt, một trăm thằng lưu manh đã bị Lý Phong đánh ngã lăn ra mặt đất.
Thê lương!
Khóc than!
Các loại âm thanh hòa vào nhau, trở thành nhạc nền chuyên dụng của Lý Phong lúc anh chiến đấu.
Lý Phong mặt không đổi sắc, anh chậm rãi bước đến chiếc điện thoại rớt trên mặt đất.
Gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên của Tô Phương Hoa hiện lên trên điện thoại.
“Chuyện gì thế này? Xảy ra chuyện gì thế này? Sao tôi chẳng nhìn thấy gì cả?”
Lý Phong đã bước đến bên chiếc điện thoại, nhìn xuống Tô Phương Hoa trong màn hình.
Lúc nhìn thấy Lý Phong một lần nữa, nụ cười của Tô Phương Hoa chẳng hề nhạt đi.
“Ha ha ha! Lý Phong, không ngờ mày đánh đấm giỏi như vây? Thế mà đám chó mèo này lại bị mày đánh gục bằng vài ba cú”.
“Có điều mày giỏi đánh đấm hơn nữa thì có làm sao? Vợ của mày đã được đưa đến đây rồi”.
“Mày có nghe thấy tiếng xả nước trong bồn của tao không?”
“Đợi lát nữa đi, tao sẽ cho vợ mày ngâm bồn thơm phưng phức”.
“Rồi sau đó tao sẽ dùng lưỡi liếm khắp người cô ta…”
Tô Phương Hoa vẫn còn chưa nói xong, Lý Phong đã nhấc chân đạp mạnh xuống!
Màn hình điện thoại có chiếu bóng dáng của Tô Phương Hoa lập tức vỡ nát thành từng mảnh!
“Bốp!”