Hóa ra Lý Phong đã bẻ gãy ngón trỏ tay phải của hắn.
"Rắc rắc!"
Ngón giữa!
"Rắc rắc!"
Ngón đeo nhẫn!
"Rắc rắc!"
Ngón tay út!
Lý Phong liên tiếp bẻ gãy bốn ngón tay của Tiền Gia Triết!
Sau đó, anh tóm lấy cổ họng của Tiền Gia Triết rồi đè hắn lên một chiếc bàn dài bên cạnh.
Trên chiếc bàn bày rất nhiều thức ăn.
Lý Phong cúi đầu nhìn xuống Tiền Gia Triết và gằn từng chữ.
"Tao là người văn minh nên sẽ không để mày phải ăn cứt trong nhà xí đâu”.
"Giờ mày ăn hết đống thức ăn trên bàn này cho tao”.
"Nếu còn xót lại dù chỉ một tí thôi, tao sẽ bẻ gãy cả năm ngón tay trái và mười ngón chân của mày”.
"Rắc rắc!"
Sau khi nói xong, Lý Phong đã bẻ gãy luôn ngón tay cái bên phải của Tiền Gia Triết, ngón tay duy nhất còn nguyên vẹn trên bàn tay phải của hắn!
Tiền Gia Triết nằm trên bàn, không ngừng chửi bới: "Tao sẽ về mách bố tao, bố tao sẽ không tha cho mày đâu! Ông ấy nhất định sẽ giết mày, giế t chết cả nhà mày!"
"Có vẻ như cậu Tiền không muốn ăn”.
"Không sao, dịch vụ của chúng tôi ở đây rất thân thiện với người dùng, nếu không muốn ăn thì sẽ được đút cho ăn”.
Dứt lời, ngoài cửa liền có mấy người bước vào, dẫn đầu là Vương Tiểu Thất.
Hai tên đàn em kéo ghế đến, ấn Tiền Gia Triết ngồi vào đó.
Lý Phong nói với Vương Tiểu Thất: "Cậu Tiền bình thường thích ăn cứt nên hãy đút cho hắn chuối trước, chuối trông giống cứt”.
Vương Tiểu Thất cầm lấy quả chuối, chuẩn bị bóc vỏ.
Lý Phong dửng dưng nói: “Người giàu ăn chuối không cần bóc vỏ”.
Vậy nên, Vương Tiểu Thất đã nhét quả chuối chưa bóc vỏ vào mồm Tiền Gia Triết.
Một quả.
Hai quả.
Một nải!
Hai nải!
Tiền Gia Triết vừa ăn vừa nôn.
Vừa nôn vừa ăn!
Tiền Gia Triết tức lồi mắt, nhưng mỗi lần hắn mở miệng, thì lại bị tọng thức ăn vào mồm.
Có đồ khô.
Cũng có đồ loãng!
Lúc này Hứa Mộc Tình vươn tay ra kéo ống tay áo của Lý Phong, nói nhỏ: "Vừa vừa thôi anh”.
Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt dịu dàng: "Bà xã, vừa rồi em sai rồi”.
"A?"
Lúc Hứa Mộc Tình còn đang ngạc nhiên, thì Lý Phong đã nói với chất giọng mà tất cả mọi người ở hiện trường đều có thể nghe thấy.
"Không phải tỉnh Giang Châu, mà là cả thế giới!"
"Trên đời này không ai được động vào vợ anh hết!"
Độc đoán!
Đây mới là độc đoán thực sự!
Lý Phong và Hứa Mộc Tình không tham gia cuộc đấu giá từ thiện này.
Tập đoàn Lăng Tiêu gần đây rất nhiệt tình tham gia các hoạt động từ thiện.
Không giống những kẻ giàu có chỉ biết phô trương, bỏ ra có tí công sức thôi mà đã gào mồm lên như thể làm được nhiều lắm, thực tế thì chả làm cái khỉ gì cả.
Tập đoàn Lăng Tiêu thì khác.
Không chỉ quyên góp tiền bạc, vật chất mà họ còn giúp đỡ những người thực sự cần giúp đỡ.
Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình từ sảnh khách sạn đi xuống, thì bắt gặp Tiền Lục Quý cũng đang bước vào thang máy.
Vừa nhìn thấy Lý Phong, hắn kinh ngạc, giơ cái tay bị thương lên.
"Hóa ra là mày, mày... a!!!"
Tiền Lục Quý chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đã bẻ gãy ngón tay hắn.
Lý Phong nắm lấy ngón tay còn lại của Tiền Lục Quý và nói với Hứa Mộc Tình: "Vợ ơi nhìn này, giờ anh sẽ làm mẫu cho làm em nhé”.
"Các cụ đã nói rồi, khi nói chuyện thì không được chỉ tay vào mặt người khác”.
"Bởi vì ngón tay rất mỏng manh, rất dễ bị đối phương bắt được”.
"Như này này”.
"Rắc rắc!"
"Ah ah!!"
Trong tiếng la hét của Tiền Lục Quý, Lý Phong đã dạy cho Hứa Mộc Tình một bài học bổ ích.
Nhìn Lý Phong và Hứa Mộc Tình đi xa dần, Tiền Lục Quý tức giận nhảy dựng lên: "Chúng mày dám đánh tao, tao là tài xế của nhà họ Tiền. Chúng mày dám đánh tao, chúng mày chết chắc rồi!"
Tiền Lục Quý nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, định sai vệ sĩ nhà họ Tiền đi xuống chặn Lý Phong lại.
Hắn muốn bẻ hết ngón tay, ngón chân của Lý Phong!
"Đinh!"
Cửa thang máy đột ngột mở ra.
Khi Tiền Lục Quý quay lại, hắn lập tức nhìn thấy vệ sĩ của Tiền Gia Triết.
Hắn nhanh chóng chỉ về phía sau lưng Lý Phong nói với vệ sĩ: "Mau đi chặn thằng kia lại cho tao!"
Người vệ sĩ quay đầu nhìn về phía Lý Phong, vừa nhìn một cái, đồng tử hắn lập tức run lên, mồ hôi lạnh toát ra!
Hắn vội rụt cổ lại.
Đúng lúc này, tiếng của Tiền Gia Triết từ trong thang máy vang lên: "Còn đứng đó làm gì? Mau đưa tao đến bệnh viện ngay. Tao không chịu nổi nữa rồi. Bụng tao sắp nổ tung rồi!"
Tên tài xế không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy Tiền Gia Triết muốn đến bệnh viện, hắn nhanh chóng nói: "Cậu chủ, tôi đã đậu xe ở cổng khách sạn rồi ạ. Chúng ta mau lên xe đi”.
Nói rồi, Tiền Gia Triết được đưa đến cửa khách sạn với sự giúp đỡ của một đám vệ sĩ.
Tuy nhiên, hắn hết nhìn sang trái lại nhìn phải, cũng không thấy chiếc Rolls Royce vàng phiên bản giới hạn toàn cầu của mình đâu.
"Xe đâu? Xe của ông mày đâu!?"
Tiền Lục Quý chạy đông chạy tây, vòng đi vòng lại ở cửa khách sạn.
Nhưng không thấy chiếc Rolls Royce vàng đâu.
"Kỳ quái, tôi rõ ràng đậu xe ở đây mà, đâu rồi?"
"Ùng ục, bụng của tao, ục ục ục ục ục ục ục ục ục!"
Tên vệ sĩ vội la lên: "Cậu chủ không ổn rồi, mau gọi xe cấp cứu!"
Khi vệ sĩ đang gọi điện thoại, thì Tiền Lục Quý đột nhiên hét lên: "Chết tiệt! Sao xe lại thành màu đen thế này!?"
"Thằng khốn nào làm đây!?"
Tiền Lục Quý chỉ nhận ra chiếc xe khi nhìn thấy biển số.
Sở dĩ chiếc xe này quý là vì nước sơn của nó là vàng thật!!
...
Sau khi Tiền Gia Triết đến bệnh viện, hắn đã được bác sĩ rửa dạ dày và thụt tháo, mất tận hai ba tiếng đồng hồ.
Hắn nằm trên giường bệnh, tay truyền nước.
Điệu cười tự tin kia đã được thay thế bằng sự căm hận tột cùng.
Hắn nghiến răng: "Thù này nhất định phải trả!"
Tiền Gia Triết nói với tên vệ sĩ: "Mày gọi ngay cho Tang Cẩu, bảo hắn dẫn người đến Giang Châu!"
Trong khi tên vệ sĩ đang gọi điện thoại, thì Tiền Gia Triết chỉ vào Tiền Lục Quý lúc này đã băng tay nhưng mặt vẫn sưng vù.
"Mày lập tức gọi tất cả các chủ tịch tập đoàn có máu mặt của Giang Châu đến đây”.
"Ai không đến sẽ có cái chết rất khó coi đấy!"
Tiền Lục Quý gọi điện cho từng người một.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, hơn hai mươi chủ tịch tập đoàn vốn kiêu căng ngạo mạn ngày thường đã mồ hôi nhễ nhại bước vào khu VIP.
Những người này đang đứng ngay ngắn trước giường.
Tất cả đều hơi cúi đầu, lén lút nhìn nhau.
Một số người đã biết sự tình trên đường đến rồi.
Một số người thì lại chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngô Kiến Quốc là một trong số đó.
Sau khi tập đoàn Tô Thị sụp đổ, Ngô Kiến Quốc cũng có được một cơ hội hoàn toàn mới.
Trong mấy ngày qua, ông ta đang tìm cách giao thiệp với tập đoàn Lăng Tiêu.
Xem liệu có thể tìm kiếm sự phát triển chung và tìm ra một con đường hợp tác mới hay không.
Trước khi Ngô Kiến Quốc có bất kỳ liên hệ nào với tập đoàn Lăng Tiêu, cậu hai nhà họ Tiền đã đến.
Trên thực tế, nhiều tổng giám đốc không muốn hợp tác với nhà họ Tiền.
Bởi vì nhà họ Tiền quá độc đoán.
Nhiều người từng làm ăn với họ đều biết rằng nhà họ Tiền luôn kiếm được tiền trong khi người khác thì thua lỗ.
Ngay cả khi họ cùng làm ăn với nhà họ Tiền, thì cũng chả có gì khác biệt!
Nhưng nhà họ Tiền, họ là một doanh nghiệp lớn, nếu họ không đến thì sẽ càng tệ hơn thôi.
Tiền Gia Triết lúc này trông rất yếu ớt.
Tuy nhiên, nét mặt hắn ngày càng trở nên hung dữ hơn.
Hắn gần như gầm lên, nói với đám người Ngô Kiến Quốc: "Tôi nói cho các người biết, nếu còn muốn làm ăn ở Giang Châu”.