“Tao vốn còn chút hi vọng đối với mày, nhưng mày thì sao? Mày đã làm ra chuyện xấu xa gì đây?”
“Mày tưởng ngày thường mày sử dụng mấy thủ đoạn hèn hạ ở công ty mà tao không biết sao?”
“Tao nói cho mày biết, vì mày là cháu gái của tao nên tao mới không tống mày vào tù đấy”.
“Mày thì lại hay ho, giờ lại còn nói cháu trai yêu quý của tao phỉ báng mày. Cả nhà ký sinh trùng của mày còn cần người khác phải phỉ báng sao?”
Cả phòng khách lúc này đều vang vọng tiếng quát mắng của Hứa An Thái. Ông ta không chỉ mồm nói như vậy mà ánh mắt nhìn cả nhà Hứa Mộc Tình cũng như đang nhìn một đống phế liệu.
Lúc này bỗng nghe thấy Lý Hùng hỏi ông Hứa Hiếu Dương một câu rất thản nhiên: “Bố ơi, con đánh tên Hứa Thiên Tứ kia được không?”
Hứa Hiếu Dương giơ tay ra đặt lên vai Lý Hùng, năm đầu ngón tay dùng sức nắm chặt bả vai anh. Lúc này, ông Hứa Hiếu Dương mở to hai mắt rồi nhìn thẳng vào Hứa An Thái.
“Năm đó, bố rõ ràng biết tiểu thư nhà họ Cao đã mang bầu, hơn nữa cô ta còn cùng lúc có mối quan hệ bất chính với ba người đàn ông, vậy mà bố vẫn muốn con đi ở rể nhà đó”.
“Thứ mà bố cần là một trăm nghìn tệ đầu tư của nhà họ. Một trăm nghìn tệ, bố sẵn sàng “bán” con đi”.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương thốt ra từng chữ đều rất rõ ràng, từng câu từng chữ đều lọt vào tai mọi người. Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên ông Hứa Hiếu Dương ngẩng cao đầu nói chuyện trước mặt Hứa An Thái.
Ông ấy không còn tự ti khiêm nhường và cũng không còn nhu nhược yếu đuối nữa. Ông ấy hiện giờ là một người đứng đầu trong gia đình. Ông ấy là một người bố và còn là một người chồng nữa. Cao hơn thế, ông còn là một người đàn ông chân chính.
“Lúc con tốt nghiệp đại học con liền kết hôn với Ngọc Phân. Lúc đó chúng con đã rời khỏi gia tộc và kinh doanh được một siêu thị nhỏ ở phía đông thành phố”.
“Vì mô hình kinh doanh của bọn con khá mới mẻ, hàng nhập vào cũng tốt hơn người khác nên kinh doanh luôn thuận lợi. Sau đó có một ông chủ nhắm trúng rồi muốn góp cổ phần để mở rộng quy mô của siêu thị”.
“Lúc đó hợp đồng hai bên đã ký rồi nhưng vì một câu nói của bố mà con đã dâng hai tay cái siêu thị đó cho bố mà không cần bất cứ một đồng nào”.
“Mà chuỗi siêu thị hiện giờ đều vận hành theo mô hình kinh doanh con đặt ra trước đây”.
“Bố nói con vô dụng, nói con ăn bám, nói con nhu nhược cũng được, con không quan tâm. Nhưng bố không thể mắng vợ, mắng con trai và càng không thể mắng con gái con như thế được”.
“Con đúng là con trai ruột của bố đấy nhưng con cũng là một người chồng và cũng là một người bố mà”.
“Ai mà dám bắt nạt người nhà của con thì con sẽ liều mạng với kẻ đó”.
Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình lúc này bước ra rồi ôm chặt ông Hứa Hiếu Dương và bà Liễu Ngọc Phân. Cả nhà bốn người đều đỏ ửng mắt.
Hứa Hiếu Dương cuối cùng cũng giống chủ gia đình rồi, ông đứng nói chuyện trước mặt Hứa An Thái, đứng trước mặt những người họ hàng thân thích và bạn bè.
Trong ánh mắt khác lạ của bọn họ, Hứa Hiếu Dương lớn tiếng nói: “Con từng cố gắng làm một người con hiếu thảo nhưng bố lại coi con như rác rưởi”.
“Con là một người chồng vô dụng, một người bố vô dụng nhưng người nhà con không rời bỏ con”.
Cuối cùng, Hứa Hiếu Dương giơ tay vỗ mạnh lên chiếc chân đang khập khiễng, nói: “Bố, bố yêu quý nhất của con”.
“Phải chăng bố đã quên chiếc chân này của con, ban đầu vì cứu bố nên mới bị xe đâm thành ra thế này”.
“Mày bố láo”, Hứa An Thái bị nói đúng điểm yếu, toàn thân như muốn nhảy dựng lên. Ông ta phẫn nộ, giơ gậy gỗ trong tay hung hăng đập lên đầu Hứa Hiếu Dương.
“Bụp”, cây gậy bị chặn lại. Người ra tay nắm lấy chính là Lý Hùng.
“Mày dám đỡ gậy của tao hả, tao đánh con tao thì có liên quan gì đến người ngoài như mày?”, trong phòng khách lúc này đều vang vọng tiếng quát nạt của Hứa An Thái.
“Trước khi tôi xuất hiện thì ông ấy là con trai của ông, ông để mặc sự sống chết của ông ấy, vứt ông ấy vào thùng rác thì tôi không quản được. Nhưng giờ tôi xuất hiện rồi, ông ấy là bố vợ của tôi”.
“Có tôi ở đây, ai dám bắt nạt ông ấy?”, Lý Hùng lời nói vang như chuông.
Từng câu từng chữ truyền đến tai mọi người giống như có người đánh chuông vang vọng bên tai vậy. Rất nhiều người không kìm nổi mà rụt cổ lại, giơ tay ra ôm lấy tai mình, biểu cảm đau khổ khác thường.
Xoẹt! Cây gậy trị giá mấy trăm nghìn tệ trong tay Hứa An Thái lúc này đột nhiên bị gãy đôi. Cây gậy này đến đao chém không nổi nhưng lại bị Lý Hùng bóp tan tành.
“Bố à, chúng ta về nhà thôi”, Hứa Mộc Tình đột nhiên nói một câu.
“Ừm, chúng ta về nhà”.
Hôm nay là sinh nhật của Hứa An Thái nhưng đứa con trai ngày thường vẫn rất nhu nhược lại phản kháng làm loạn lúc này, điều này khiến ông ta cảm thấy rất mất thể diện.
Ông ta không ngừng hét rống trong phòng sách: “Làm gì có lý đó, sao có thể thế được”.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh nói một câu: “Ông ơi, cháu còn một việc quên không nói với ông”.
“Thật ra, Hứa Mộc Tình không chỉ làm tiểu tam của Lưu Đức Luân mà còn tham ô biển thủ công quỹ nữa ạ”.
“Con ranh này không chỉ bán rẻ bản thân mà còn liên kết với người ngoài đào rỗng tập đoàn của chúng ta”, lời nói của Hứa Thiên Tứ càng khiến Hứa An Thái phẫn nộ, vẻ hung dữ trong ánh mắt càng mãnh liệt hơn.
“Phong Nhi! Sáng sớm mai mở cuộc họp chủ tịch, bố phải bãi bỏ tất cả chức vụ của Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương”.
“Ngoài ra, gọi điện thoại báo cảnh sát, bố phải cho con ranh đó ngồi tù”.
Trên đường về nhà, không khí trên xe vô cùng bí bách, mọi người đều không ai nói lời nào. Đột nhiên, ông Hứa Hiếu Dương giơ tay tát mạnh lên mặt mình.
“Đồ vô dụng, vô dụng, vô dụng”.
Bà Liễu Ngọc Phân vội nắm chặt tay ông Hứa Hiếu Dương, nói: “Ông đừng như vậy”.
“Mấy năm nay ông chịu tội và chịu khổ là đủ rồi, ông đừng giày vò bản thân mình nữa”.
Hứa Hiếu Dương giơ tay ôm chặt lấy đầu, toàn thân co rúm lại trong một góc ghế ngồi phía sau, vẻ mặt đau khổ.
Lý Hùng đang lái xe, đột nhiên nói một câu: “Bố ơi, vị bác sĩ mà con nói trước đó con đã liên hệ được rồi. Một tháng nữa ông ấy sẽ đến Đông Hải”.
“Con đã nói với ông ấy về tình hình của bố rồi”.
Cả nhà bốn người đều đồng thanh hỏi: “Ông ấy nói thế nào?”
“Ông ấy nói, mặc dù không thể khiến bố chạy nhảy như những người trẻ tuổi nhưng có thể đi lại như những người bình thường được”.
Ông Hứa Hiếu Dương không nói gì, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thân người không ngừng run rẩy. Không phải là đau khổ, mà đó là kích động.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc Tình vẫn chưa đi làm thì cô nhận được điện thoại của ban giám đốc công ty: “Hứa Mộc Tình! Mười giờ sáng nay đúng giờ đến họp ở tập đoàn, đến muộn thì hậu quả tự chịu”.
Sau câu nói lạnh băng không chút khách khí đó, đối phương cúp điện thoại luôn.
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị rồi nhưng sau khi nghe xong điện thoại, tay Hứa Mộc Tình vẫn có chút run rẩy, đó là sự tức giận.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô từ bỏ cơ hội ra nước ngoài phát triển mà ở lại tập đoàn nỗ lực làm việc. Nhưng tất cả nỗ lực của cô đổi lại là kết cục ngày hôm nay.
Hứa Mộc Tình mang theo tâm trạng phức tạp rồi nhanh bước đi xuống tầng, còn Lý Hùng sớm đã ngồi trong xe rồi.
“Yên tâm, có anh đi cùng em đây”, chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến tâm trạng đang lo lắng của Hứa Mộc Tình được khôi phục lại trạng thái bình thường.
Trong phòng họp, một nhóm nhân viên cấp cao của tập đoàn đã ngồi ngay ngắn ở đó. Lúc Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bước vào, tất cả mọi người đều đồng thời quay đầu lại.
“Người không liên quan mời đi ra cho”, lúc này bảo vệ ở bên cạnh liền đến đuổi Lý Hùng ra.
Anh ta giơ tay dùng sức đẩy Lý Hùng hai cái nhưng kết quả là Lý Hùng không hề nhúc nhích. Bảo vệ cảm thấy mình không phải đang đẩy người mà đẩy một ngọn núi.