“Tao giết chết mày!”
Tôn Trung Mưu tức giận gầm lên một tiếng.
Hắn đang chuẩn bị xông lên, Tôn Bá Đương vội vàng nắm lấy cổ tay hắn.
Tôn Bá Đương miệng đầy máu, nhỏ giọng nói: “Cậu ta đã hạ thủ lưu tình rồi”.
“Nếu không, vừa rồi ông đã tan xương nát thịt rồi!”
Khuôn mặt của Tôn Trung Mưu và Tôn Thượng Hương dần trở nên khó coi.
Nếu như không được tận mắt chứng kiến, họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được người đàn ông đến từ một nơi khỉ ho cò gáy như Đông Hải này lại có thể đáng sợ đến như vậy!
Vùng đất cấm Đông Hải!
Cho đến giờ phút này, bọn họ mới cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa thật sự của năm chữ này!
Cơn gió lúc này dường như chuyển động theo sự điều khiển của Lý Phong.
Anh chắp tay sau lưng, đón đầu ngọn gió.
“Lão già, ông nên cảm ơn cháu gái của mình, vừa nãy nếu như cô ta không kêu lên thì bây giờ ông đã chết rồi”.
“Cám ơn cậu đã không giết tôi”.
Tông sư.
Đường đường là tông sư oai phong lẫm liệt, giờ đây chẳng khác nào một lão già thoi thóp chờ chết.
Ông ta mệt mệt nhọc chắp tay vái lạy cảm ơn Lý Phong.
Trong lúc nói chuyện, chiếc áo choàng dài của Tôn Bá Đương theo gió bay ngược về tay lão.
Tôn Thượng Hương nhanh chóng mặc khoác áo vào cho Tôn Bá Đương.
Tôn Trung Mưu trừng mắt nhìn Lý Phong, phẫn nộ nói: “Sự nhục nhã hôm nay tao nhớ kỹ rồi, sớm muộn cũng có một ngày tao sẽ giết chết mày!”
Lý Phong lạnh nhạt nói: “Cậu rất nhanh sẽ đến cầu xin tôi thôi”.
“Cầu xin mày?” Tôn Trung Mưu lạnh lùng khịt mũi.
Ánh mắt hắn nhìn Lý Phong đầy phẫn nộ và căm hận.
“Mặc dù tao thực lực của tao không bằng người khác, không đánh lại được mày, nhưng nếu muốn tao quỳ xuống cầu xin mày thì mày cứ nằm mơ đi!”
Lý Phong chỉ cười không nói gì.
.........
Biệt thự nhà họ Tôn.
Tôn Văn Đài nghiêm túc nhìn ba đứa con của mình.
Ông ta đã đặt chôn trước rất nhiều thuốc nổ trong nhà kho.
Chỉ cần Cam Hưng Bá thất bại, Lý Phong và Cam Hưng Bá sẽ cùng lúc bị nổ chết.
Nhưng điều ông ta không ngờ được là vệ sĩ mà ông ta cử đến nấp ở trong trong góc để chuẩn bị châm thuốc nổ đã bị đàn em của Lý Phong giết chết.
Và tin tức Cam Hưng Bá đi theo Lý Phong ngay lập tức truyền đến tai Tôn Bá Đương.
Ngày thường, Tôn Bá Đương thường lui về ở ẩn, không hay giao thiệp với thế giới bên ngoài lần này lại chủ động đi giết Lý Phong.
Việc này khiến Tôn Văn Đài rất ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến ông ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Huyền thoại Phú Châu ra trận nhất định sẽ thắng lợi trở về.
Nhưng không thể nào ngờ được, không thể nào ngờ được!
Chỗ dựa lớn nhất của gia tộc Tôn Thị đã thua rồi.
Thất bại thảm hại!
Mặc dù Tôn Văn Đài không đến hiện trường nhưng từ gương mặt tái nhợt của bố ông ta, có thể thấy được lão bị thương rất nặng.
“Các con hiện giờ có cách gì không?”
Đây là lần đầu tiên Tôn Văn Đài chủ động hỏi ba đứa con.
Bình thường ông ta là chủ gia đình, lời của ông ta chắc như đinh đóng cột, con cái chỉ cần làm theo lời ông ta nói là được.
Còn bây giờ đầu óc ông ta loạn như mớ bòng bong.
Chủ yếu là vì bị sốc.
Tên Lý Phong này đã vượt xa ngoài dự tính của ông ta!
Trực giác mách bảo ông ta, không thể đắc tội với người tên Lý Phong này!
Đứa con thứ hai Tôn Trung Mưu là người nóng nảy.
Hắn lập tức đứng dậy và nói với Tôn Văn Đài: “Bố, con sẽ giết....”
“Ngồi xuống!”
Tôn Trung Mưu chưa kịp nói xong, Tôn Văn Đài đã quát lớn: “Bỏ mấy cái suy nghĩ ấu trĩ trẻ con ấy của con đi ngay”.
“Ông nội con còn không phải đối thủ của hắn, chỉ trông cậy vào con và đám thuộc hạ quèn thì khác gì tự đi nộp mạng!”
Tôn Bá Nghĩa đột nhiên nói: “Điều quan trọng nhất lúc này là không được để người khác biết chuyện ông nội bị thương nặng”.
“Đặc biệt là nhọ họ Lục và nhà họ Châu, nếu để bọn chúng biết được, hậu quả rất khó lường!”
Tôn Thượng Hương gật đầu: “Con đồng ý với những gì anh cả nói”.
Trong khi Tôn Thượng Hương đang nói chuyện, đúng lúc Kỳ Ti Mẫn bước ra khỏi phòng trên lầu.
Cô ta ôm chặt lấy cái đầu choáng váng của mình, khi đi đến cầu thang, cô ta nghe thấy Tôn Thượng Hương nói.
“Bây giờ, Cam Hưng Bá đã đi theo Lý Phong, Lữ Mãnh cũng chết rồi, thực lực của gia đình chúng ta đã suy giảm rất nhiều”.
“Thời gian tiếp theo, cố gắng đừng gây thêm rắc rối”.
“Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân lần này đến Phú Châu để khảo sát nguồn vốn đầu tư”.
“Tối nay, con sẽ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi bọn họ, giới thiệu một số nhà đầu tư của chúng ta với họ và cũng nhau thảo luận về các dự án hợp tác”.
“Bằng cách này, mối quan hệ của hai bên sẽ được xoa dịu”.
“Hơn nữa, Đông Hải này tuy nhỏ bé nhưng lại có tiềm năng vô hạn”.
“Nếu chúng ta có thể thiết lập một mối quan hệ hợp tác tốt với họ, điều đó sẽ có lợi cho gia tộc Tôn Thị chúng ta”.
Tôn Văn Đài gật đầu lia lịa, trong ba đứa con, người ông ta xem trọng nhất chính là con gái út Tôn Thượng Hương.
Chỉ đáng tiếc là cô ta không phải đàn ông.
Nếu không thì, cô ta nhất định sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc họ Tôn.
“Chuyện này cứ làm theo lời Thượng Hương đã nói”.
“Trung Mưu, hai ngày này yên phận chút, đừng làm hỏng chuyện”.
Kỳ Ti Mẫn sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, khuôn mặt cô ta tràn đầy phẫn uất!
Buổi tối, ở khách sạn lớn Thâm Hải Phú Châu.
Đây là khách sạn năm sao tốt nhất ở Phú Châu.
Đồng thời cũng là sản nghiệp của gia tộc Tôn Thị.
Để giữ thể diện cho tập đoàn Tôn Thị, họ cố gắng không thể hiện ra trước mặt mọi người rằng bọn họ đang muốn lấy lòng tập đoàn Lăng Tiêu.
Tôn Thượng Hương rất chu đáo, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện từ trong ra ngoài.
Lúc này tại phòng giám sát khách sạn.
Kỳ Ti Mẫn ăn mặc lộng lẫy, trang điểm cầu kỳ đang ngồi trên ghế sofa.
Vài nhân viên bảo vệ đứng trước mặt cô ta.
“Những lời tôi vừa nói, các anh đều nghe thấy hết rồi chứ?”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi”. Nhân viên bảo vệ liên tục gật đầu.
“Đều nghe thấy rồi vậy còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng đi làm việc đi”.
Nói xong, Kỳ Ti Mẫn quay đầu nhìn màn hình giám sát, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười giễu cợt: “Loại cặn bã, mấy người đánh nhau giỏi thì sao chứ?”
“Ngoài cách này, tôi còn hàng tá cách để làm nhục mấy người, khiến mấy người không thể ở lại Phú Châu này được!”
Kỳ Ti Mẫn vừa nói xong, ngoài cửa có một bóng đen vụt qua.
Bóng đen này chính là Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất nhanh chóng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm và tiến vào trong xe.
“Đại ca, con ả Kỳ Ti Mẫn lại định gây chuyện”.
“Cô ta đã yêu cầu các nhân viên bảo vệ làm nhục chủ tịch và phu nhân trong bữa tiệc tối nay”.
Lý Phong khẽ gật đầu: “Chờ chút nữa, cậu cùng tôi đi tham gia tiệc”.
Vương Tiểu Thất vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Đại ca, những chuyện này đều là do con ả Kỳ Ti Mẫn sắp đặt”.
“Sao không trực tiếp bắt cô ta tới đây đánh gãy tay gãy chân rồi vứt xuống biển cho cá ăn luôn?”
Trong không gian xe chật hẹp, ngón tay Lý Phong nhẹ nhàng gõ lên cửa kính cửa sổ.
“Cộc”.
“Cộc”.
“Cộc”.
“Vẫn không đủ”.
“Không đủ?”, Vương Tiểu Thất lắc đầu, nói: “Đại ca, tôi không hiểu”.
“Ồ, có thế mà cũng không hiểu”.
“Ý của đại ca là nói, con ả này rất xấu xa”.
“Một phát đánh chết cô ta luôn thì không hả giận!”
Lời nói của Cam Hưng Bá không vòng vo đi thẳng vào trọng tâm.
Lúc này, một luồng sát khí nặng nề bao trùm trong xe.
Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá nghe thấy Lý Phong nói với giọng điệu chắc nịch.
“Người nhà của tôi, anh em của tôi, còn có bạn bè của tôi”.
“Kẻ nào dám động đến bọn họ, tôi sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần”.
Một câu đơn giản nhưng khiến nội tâm Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá dâng trào mãnh liệt!
Bữa tiệc bắt đầu.
Mọi chuyện đều được tiến hành theo sự sắp xếp từ trước của Tôn Thượng Hương.
Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân là những gương mặt mới.
Khách mời đến tham dự bữa tiệc đều lướt qua bọn họ.
Đêm nay, ánh mắt bọn họ dán chặt vào Tôn Thượng Hương và một số lãnh đạo quyền lực cấp cao của tập đoàn.