Lý Phong cau mày, định nói.
Nước mắt của Triệu Tiền rơi xuống, anh ta dùng tay lau nước mắt đi rồi nói.
“Đại ca! Tôi thành tâm thành khẩn cúi lạy anh!”
“Từ nay về sau, Triệu Tiền tôi sẽ không bao giờ đào ngũ nữa!”
Nói xong, Triệu Tiền dập mạnh đầu xuống đất.
Khi Triệu Tiền ngẩng đầu lên, Lý Phong đã biến mất.
Trong không khí vang lên âm thanh của Lý Phong nhẹ nhàng như tiếng suối chảy.
“Cho cậu nghỉ phép ba ngày”.
……..
Lý Phong trở lại Đông Hải trước mười giờ.
Khi anh mở cửa phòng, Hứa Mộc Tình đang yên lặng ngồi ở bàn làm việc, xem kỹ tài liệu.
Tiếng bước chân nhẹ.
Lý Phong giống như ăn trộm, nhón từng bước chân.
Âm thầm đi đến sau lưng Hứa Mộc Tình.
Lý Phong mím miệng, từ từ hướng về khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình.
Kết quả là môi của Lý Phong chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Hứa Mộc Tình.
“Từ sáng đến giờ không nhìn thấy anh, anh đi đâu vậy?”
“He he! Anh về quê chủ trì hôn lễ”.
“Ôi chao, vợ này, em biết không, nhìn thấy đôi vợ chồng mới cưới ngọt ngào như vậy anh lại nhớ đến chúng ta”.
“Tối hôm nay, người ta sẽ có một đêm rải đầy hoa trong phòng tân hôn”.
“Tình chàng ý thiếp, ngọt ngào say đắm, môi kề môi”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong nhẹ nhàng thổi một luồng hơi ấm bên tai Hứa Mộc Tình.
Giống như có một chú mèo con.
Dùng móng vuốt nhỏ xinh của mình.
Chạm khẽ vào lòng Hứa Mộc Tình.
Sau đó, bàn tay to lớn của Lý Phong kéo Hứa Mộc Tình vào lòng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ngọt ngào say đắm.
Ngay khi môi của hai người sắp chạm vào nhau.
“Bộp!” một tiếng!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Liễu Ngọc Phân đang cầm đĩa trái cây mới bổ trên tay.
Khi bà ấy nhìn thấy hành động đó của Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Bà ấy khựng lại, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước.
Đúng lúc bà ấy đang lúng túng, không biết phải nói gì.
Hứa Hạo Nhiên tình cờ bước tới từ cầu thang, cậu ta đang ngâm nga một bài hát.
“Thằng nhóc thối này, đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Vào phòng chị gái thì phải gõ cửa!”
“Hả?”
Hứa Hạo Nhiên ngây người ra, nhìn Liễu Ngọc Phân bằng ánh mắt vô tội.
“Hả cái gì mà hả, phạt con ăn hết chỗ hoa quả này!”
“Mẹ, bây giờ con có thể khẳng định chắc chắn một chuyện!”
“Con là do bố mẹ nhặt về!”
……
Lúc này, ở cảng Chi Châu Đông Phương, phía Nam.
Biệt thự của gia tộc nhà họ Chu.
Sắc mặt Chu Minh Thiệu rất tệ.
Đây là đòn lớn nhất mà ông ta phải chịu kể từ khi trở thành trưởng tộc của gia tộc Chu Thị.
Hai đại tông sư!
Năm tông sư!
Sau khi tiến vào Đông Hải, không có một chút tin tức gì!
Đến trưa hôm nay, có người người đã chuyển “đặc sản” từ Đông Hải tới.
Bảy xác chết mặc áo liệm!
Đông Hải rốt cuộc là nơi như thế nào?
Cấm địa Đông Hải, lẽ nào thật sự chỉ có vào mà không có ra sao?
Chu Minh Thiệu ngồi trên sofa, thở dài ngao ngán.
Cùng lúc mất đi nhiều nguồn lực lớn trong gia tộc như vậy.
Ông ta nhất định sẽ bị gia tộc trừng phạt.
Chơi chim quanh năm, không ngờ cuối cùng lại có ngày bị chim mổ.
Ngày tháng tốt đẹp của ông ta có lẽ sắp kết thúc rồi!
Đúng lúc này, thuộc hạ của ông ta bước vào.
“Ông chủ, bên ngoài có người từ phương Bắc đến xin gặp”.
“Không gặp”, tâm trạng Chu Minh Thiệu lúc này vô cùng tệ.
Vị trí trưởng tộc nhất định sẽ bị người khác cướp mất.
Bản thân ông ta cũng có khả năng bị gia tộc ở phía Nam gọi về.
Ông ta sẽ bị trừng phạt rất nặng!
Làm gì còn tâm trí nào mà gặp người phương Bắc!
Lúc này, thuộc hạ bổ sung thêm một câu: “Vị khách này nói, hắn ta có thể giải quyết vấn đề khó khăn mà ông chủ đang gặp phải”.
“Hắn ta nói, chỉ có cách buông tay ra thì ông mới có thể thoát khỏi cục diện khó khăn hiện giờ”.
Chu Minh Thiệu lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Hắn ta là người ở đâu phương Bắc?”
“Nhà họ Hậu”.
“Nhà họ Hậu?”
Chu Minh Thiệu ngạc nhiên một lúc, sau đó ông ta vội vàng đứng lên.
“Nhanh, mau mời vị khách đó vào đây!”
Một lúc sau, một người đàn ông mặc vest và đeo kính bước vào.
Người này là Hậu Tinh Vũ, là em họ của Hậu Thư Hạo.
Đồng thời cũng là cánh tay đắc lực của Hậu Thư Hạo.
Sinh viên xuất sắc tại đại học Oxford, là cao thủ chơi chứng khoán, thủ đoạn chơi đàn bà.
Ngay khi Hậu Tinh Vũ bước vào, hắn ta đã ngồi ngay trước mặt Chu Minh Thiệu.
Không lòng vòng khách sáo, hắn ta mở chiếc cặp màu đen trên tay và lấy ra một tập tài liệu.
“Bụp” một nhát, hắn ta vứt tập tài liệu lên bàn trà trước mặt Chu Minh Thiệu.
“Ông Chu, tôi rất bận, thời gian có hạn, nên tôi sẽ không giải thích gì nhiều”.
“Tập tài liệu này là nội dung các dự án hiện tại của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Nếu như không xảy ra sự cố gì thì trong thời gian tới sẽ có thêm vài dự án mới”.
“Hai ngày nữa, tôi sẽ nhờ người mang tới cho ông”.
Chu Thiệu Minh không xem tập tài liệu mà nhìn thẳng vào Hậu Tinh Vũ.
“Cậu là cái thá gì mà dám chạy đến nhà tôi diễu võ dương oai!”
Hậu Tinh Vũ sững người ra một lúc, sau đó như chợt nhận ra gì đó.
Hắn ta vỗ trán, cười nói: “À, xin lỗi, xin lỗi ông”.
“Hai ngày nay thực sự bận quá, tôi vừa mới từ Anh về”.
“Vẫn chưa kịp thích ứng với sự chênh lệch thời gian, bây giờ đầu óc vẫn có chút quay cuồng”.
Nói xong, Hậu Tinh Vũ lại trịnh trọng đứng lên và giới thiệu mình với Chu Minh Thiệu.
“Ông Chu, nơi ông đang ở bây giờ rất nguy hiểm”.
“Ước tính trong vòng nửa tháng, người trong gia đình sẽ điều ông quay về Sư Thành và cử người khác đến thế chỗ”.
“Một khi đã rời khỏi đây quay trở về Sư Thành”.
“Tôi nghĩ ông Chu cùng gia tộc huyết thống trực hệ của ông đời này sẽ không có cách nào ngóc đầu lên được nữa”.
“Bụp!”
Chu Minh Thiệu đập bàn trà vỡ tan.
“Chuyện của tôi không mượn cậu quản, bây giờ ngay lập tức cút ra ngoài cho tôi”.
Là trưởng tộc của thế gia hàng đầu ở phía Nam, từ lúc nào lại bị người khác khinh thường như vậy?
Hơn nữa, đối phương chỉ là một thằng oắt con.
Điều này khiến Chu Minh Thiệu vừa tức giận vừa bức xúc.
“Ông Chu, đừng nóng giận, con người tôi ấy mà, nói chuyện có hơi thẳng thắn một chút”.
“Vậy thì tôi sẽ nói theo cách khác vậy, đó là bây giờ tôi có một cách giúp ông thoát khỏi tình trạng khó khăn này”.
Đây là câu nói mà Chu Minh Thiệu đang chờ đợi!
Ông ta lạnh lùng khịt mũi, không phát ra tiếng.
Hậu Tinh Vũ tiếp tục nói: “Cách này thật ra không khó”.
“Gia tộc Chu Thị ở Sư Thành đã thành lập một chi chánh gia đình họ Chu khác ở phía Nam”.
“Mục đích không phải để tranh giành quyền lực ở thế giới ngầm với các gia tộc lớn ở phía Nam mà chỉ quan tâm đến lợi ích thương mại”.
“Vì vậy, nếu như ông Chu đây có thể thu được lợi ích thương mại cực lớn trong một khoảng thời gian ngắn”.
“Vậy thì vấn đề này sẽ dễ dàng được giải quyết rồi”.
“Việc này còn cần cậu nhắc sao?”
Khuôn mặt Chu Minh Thiệu lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Nếu người đàn ông trước mặt này, câu tiếp theo không nói ra được cách giải quyết vấn đề thực sự.
Ông ta sẽ lập tức đuổi thẳng cổ hắn ta ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Hậu Tinh Vũ vẫn không thay đổi.
Hắn ta dường như đã đoán được tâm tư của Chu Minh Thiệu từ lâu.
Hắn ta cười nói: “Ông Chu, lần này ở Thành Hải tổn thất hơn một trăm tỷ nhân dân tệ”.
“Và kẻ đứng sau vụ việc này chính là tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Nếu như ông có thể thôn tính tập đoàn Lăng Tiêu, vậy thì có thể lấy công chuộc tội được rồi”.
Hai mắt Chu Minh Thiệu sáng lên, ông ta trầm giọng nói: “Tập đoàn Lăng Tiêu có lực lượng rất lớn mạnh ở Đông Hải và tỉnh Giang Châu”.
“Mặc dù gia tộc Chu Thị của tôi có khả năng nuốt chửng tập đoàn Lăng Tiêu, nhưng cũng không thể hoàn thành việc này trong nửa tháng được”.
“Nếu là bình thường, tất nhiên là không thể, nhưng bây giờ cơ hội đến rồi”.