Lúc này Tôn Mỹ Trân hét vào mặt các vệ sĩ ở bên cạnh: “Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Đánh què hai con chó này cho tôi!”
Vài tên vệ sĩ nhìn nhau, gào thét lao về phía Lý Phong.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Trong tích tắc, cả chục tên vệ sĩ như những quả bóng bay bay ra khỏi phòng họp.
Tôn Mỹ Trân không thể ngờ được!
Đối phương sau khi biết thân phận của cô ta rồi mà vẫn ngạo mạn như vậy.
Cô ta hét vào mặt Lý Phong: “Tên vệ sĩ nhỏ như anh lại dám tự cao tự đại trước mặt tôi!”
“Biết đánh đấm một tí đã nghĩ là bản thân giỏi giang lắm rồi đúng không?”
“Tôi nói cho anh biết, anh chết chắc rồi!”
“Anh đợi đấy cho tôi, tôi sẽ lập tức gọi người tới!”
“Đến lúc đó, không chỉ đơn giản là đánh cho anh một trận đâu!”
Tôn Mỹ Trân hùng hổ nói, mặc dù nói rất mạnh miệng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Lý Phong, cô ta vẫn run lên vì sợ hãi.
Tôn Mỹ Trân vội vàng bước ra khỏi phòng họp.
Cô ta nhìn đám vệ sĩ nằm la liệt trên sàn, dùng giày cao gót đá mạnh vào người bọn họ.
Sau đó cô ta rời đi bằng thang máy.
Khi Tôn Mỹ Trân rời đi, Millay cũng di chuyển thân hình linh hoạt như mèo của cô ta, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Tôn Mỹ Trân sợ Lý Phong đuổi theo, nhanh chóng trốn vào trong thang máy.
Lúc này, có một người đàn ông ăn vận rất bình thường đứng trong thang máy.
Tôn Mỹ Trân cau mày khi thấy người đàn ông này cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ta vừa bị Lý Phong chọc giận.
Không ngờ người đàn ông ăn vận bình thường này lại dám nhìn chằm chằm vào mình, lửa giận trong người lại bốc lên.
Tôn Mỹ Trân chỉ vào người đàn ông, lớn tiếng mắng mỏ: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn dám nhìn nữa tôi móc mắt anh ra!”
Nói xong, Tôn Mỹ Trân lấy điện thoại ra.
Cô ta muốn gọi cho Hậu Thụy Niên.
Hôm nay gặp phải chuyện uất ức như vậy, cô ta nhất định phải nhờ cha nuôi phái người tới.
Rất nhanh sau đó, có người nhấc máy.
“Cha nuôi à.... người ta uất ức quá, người ta bị người khác ức hiếp đây này....”
Tôn Mỹ Trân đang nói chuyện điện thoại, người đàn ông mặc quần áo bình thường đứng bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm vào thân hình của Tôn Mỹ Trân.
Hắn thấy người phụ nữ này mặc dù ăn mặc lòe loẹt.
Nhưng thân hình cũng khá ổn.
Rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của cậu chủ Cầu Thiên Sơn.
Hơn nữa, trước đây ở Kế Thành, khi hắn ra ngoài tìm con mồi cho Cầu Thiên Sơn.
Thường ra tay với những kiểu phụ nữ như thế này.
Loại phụ nữ này sau khi xong việc, chỉ cần cho cô ta ít tiền là có thể giải quyết dễ dàng rồi.
Vì vậy, trong khi Tôn Mỹ Trân đang nũng nịu với Hậu Thụy Niên, người đàn ông này đã đánh một phát lên gáy cô ta.
Tôn Mỹ Trân hự một tiếng, sau đó cả người ngã xuống đất.
Người đàn ông bế Tôn Mỹ Trân và đi thang máy lên phòng tổng thống.
“Tinh!”
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông đưa Tôn Mỹ Trân ra khỏi thang máy.
Trong thang máy, điện thoại di động của Tôn Mỹ Trân rơi xuống.
Lúc này, giọng nói lo lắng của Hậu Thụy Niên phát ra trong điện thoại.
“Trân Trân?”
“Trân Trân?”
“Em sao rồi? Mau nói gì đi!”
Ở đầu dây bên kia, Hậu Thụy Niên trông rất lo lắng.
Sự căng thẳng này không phải là giả vờ.
Hậu Thụy Niên có rất nhiều người tình.
Trong số rất nhiều người đàn bà mà ông ta đã từng chơi, chỉ có riêng Tôn Mỹ Trân là phục vụ ông ta tốt nhất.
Tôn Mỹ Trân biết rõ sở thích của Hậu Thụy Niên.
Nhiều khi, Hậu Thụy Niên thậm chí không cần nói gì, Tôn Mỹ Trân cũng có thể biết được ông ta chuẩn bị làm gì thông qua những chi tiết nhỏ.
Diện mạo của Tôn Mỹ Trân thực ra cũng chỉ thuộc hạng tầm trung.
Tuy nhiên, cô ta có một hương vị đặc biệt mà những người phụ nữ khác không có.
Cô ta không chỉ ngoan ngoãn phục tùng ở trên giường mà còn chơi được muôn hình muôn kiểu.
Khi Hậu Thụy Niên ở bên cạnh cô ta, ông ta cảm thấy mình như được quay về thời trai trẻ.
Không có âm thanh nào ở đầu dây bên kia.
Hậu Thụy Niên lo lắng.
Ông ta vội vàng cúp máy rồi gọi điện cho vệ sĩ thân cận bên cạnh Tôn Mỹ Trân.
Sau khi nói vài câu với vệ sĩ, Hậu Thụy Niên thay đổi sắc mặt và đập mạnh chiếc điện thoại trên tay.
“Bộp!”
Chiếc điện thoại di động trị giá hàng chục nghìn đã bị Hậu Thụy Niên đập vỡ.
Ông ta lập tức quay người, hét lớn với thư ký bên cạnh: “Chuẩn bị phi cơ riêng! Đến Thiên Môn!”
Lúc này, trong phòng họp.
Millay bước đi như một con mèo, lặng lẽ đến bên cạnh Lý Phong.
“Anh đẹp trai, hiện tại tôi có một số thông tin, anh có hứng thú không?”
Millay này thật sự rất kiên trì.
Nhìn thấy cô gái muốn bòn tiền của mình.
Lý Phong bật cười.
“Lần này cô định bán thông tin gì cho tôi?”
“Tôi nói cho anh biết, đây là tin tuyệt mật”.
“Nếu biết được tin tức này, nhất định anh sẽ cảm thấy vừa hả hê vừa thích thú, hận một nỗi không thể lập tức cầm điện thoại đến hiện trường để phát trực tiếp”.
“Vậy cô định bán bao nhiêu?”
“Không nhiều đâu, có hai nghìn thôi”.
Ngày sau đó, Lý Phong lập tức chuyển tiền cho Millay.
Millay không ngờ Lý Phong lại mềm lòng nhanh như vậy, lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra tài khoản.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy chuỗi số “0” dài dằng dặc trong tài khoản, cô ta ngây người ra.
Cô duỗi những ngón tay mảnh mai của mình ra và bắt đầu đếm trên màn hình điện thoại.
“Chục, trăm, nghìn....”
Khi đếm đến “hàng nghìn”, Millay trợn trừng hai mắt.
Cô ta nhìn chằm chằm Lý Phong, biểu cảm không thể nào tin được.
Điều khiến cô ta không nào ngậm miệng lại được chính là phía sau vẫn còn số 0.
“Nghìn, hai mươi nghìn!?”
Môi của Millay khẽ run lên, cô ta ấp úng nói.
Điếng người!
Biểu cảm đó, tư thế đó, ánh mắt đó giống như nhìn thấy ma giữa ban ngày!
“Đại, đại ca, số tiền này là anh chuyển đúng không?”
Lý Phong gật đầu: “Đúng vậy”.
“Nhưng, nhưng sao lại chuyển nhiều như vậy?”
Nét mặt Lý Phong bình thản nhìn Millay: “Tôi ấn thừa một số 0, lười xóa đi”.
Lý Phong chớp mắt, thản nhiên cười.
“Bây giờ cô đã có thể nói cho tôi biết tin đó là tin gì được chưa?”
“Đại ca, anh đúng là ân nhân của tôi!”
Millay nắm chặt lấy cánh tay Lý Phong.
“Mấy ngày nay tôi đang đau đầu về tiền viện phí, anh đúng là Thần Tài từ trên trời rơi xuống!”
“Tôi thật sự rất hạnh phúc!”
Niềm hạnh phúc này đến quá đột ngột khiến Millay lúc này như lơ lửng trên mây, cảm thấy mọi thứ đều không phải là thật, cứ như đang nằm mơ vậy”.
“Hi hi, anh trai thân yêu của em!”
“Tại sao em lại không gặp anh sớm hơn nhỉ!”
“Đại ca! Đại ca! Anh mau đi cùng em, em dắt anh đi xem cảnh nóng!”
Khi Lý Phong đi theo Millay ra khỏi phòng họp, anh đã gửi một tin nhắn cho Trần Quả.
Anh bảo Trần Quả ở dưới tầng hầm đỗ xe đi lên phòng họp để bảo vệ cho Hứa Mộc Tình.
Lý Phong vào thang máy cùng Millay.
Trong không gian chật hẹp này, Millay đột nhiên dựa sát vào người Lý Phong, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, cười nói.
“Đại ca, anh có hứng thú với việc có thêm một cô em gái không?”
“Anh thấy em thông minh nhanh nhẹn, hoạt bát đáng yêu như thế này, rất thích hợp để làm em gái”.
Ngoại hình của Millay rất sáng sủa.
Tuy nhiên, cô ta lại cố ý nhuộm tóc thành màu vàng.
Cô ta thắt hai bím tóc rối bời.
Hơn nữa, cô ta còn đeo một cặp kính rất to, che mắt một nửa khuôn mặt.
Cảm giác tổng thể hơi luộm thuộm.
Lý Phong nhìn cô ta không nói gì.
Ánh mắt anh nhìn cô ta vô cùng đáng sợ, khiến cô ta sởn hết cả da gà.
Cô ta tự động thả tay, lùi về sau hai bước.
“Không chịu thì nói không chịu, sao phải nhìn người ta bằng ánh mắt kinh khủng như vậy?”
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, cô gái này rất thú vị.