“Tinh!”
Cửa thang máy mở ra.
Lý Phong đi theo Millay đến một căn phòng tổng thống.
Hai người đứng bên ngoài tổng thống.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng phụ nữ la hét.
Lý Phong nghe ra được đó là giọng của Tôn Mỹ Trân.
Giọng của Tôn Mỹ Trân nghe rất lạ.
Có vẻ như cô ta đang bị đánh, cô ta đang đau đớn và cầu xin.
Nhưng bên cạnh đó cũng có một cảm giác sảng khoái.
Millay nói với Lý Phong: “Đại ca, em nói cho anh nghe! Trong phòng này là một cặp cha con có quan hệ rất phức tạp”.
“Ông ta không phải là bố đẻ trên danh nghĩa của anh ta”.
“Con trai lại gọi bố ruột là chú”.
“Con trai tác oai tác quái, bố không những không ngăn cản mà còn xúi giục, dung túng cho con trai”.
Millay nói một tràng dài khó hiểu, sau đó hiểu Lý Phong: “Những lời em vừa nói, anh nghe có hiểu không?”
Ánh mắt Lý Phong khẽ động.
“Ý của cô nói là có hai người đàn ông trong phòng”.
“Người đàn ông lớn tuổi là bố của người đàn ông nhỏ tuổi”.
“Nhưng trên danh nghĩa, ông ta là chú của người đàn ông nhỏ tuổi”.
Millay liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Đồng thời, ra hiệu với Lý Phong.
“Đại ca, anh quá đỉnh!”
“Quan hệ phức tạp như vậy, em nói mà em còn không hiểu được”.
“Anh lại có thể hiểu được một cách dễ dàng như vậy”.
Lý Phong nghe tiếng kêu thảm thiết của Tôn Mỹ Trân ở trong phòng, anh bất giác nhíu mày: “Sao nghe giống như cô ta đang bị hai người đàn ông đó tra tấn vậy”.
Millay vỗ tay: “Đại ca, anh nói quá chuẩn luôn!”
“Hai cha con bọn họ chính là thú dữ!”
“Khi ở quê nhà của bọn chúng, bọn chúng tác oai tác quái, trẻ không tha, già không thương, làm đủ mọi chuyện xấu”.
“Khi vừa mới tới Thiên Môn của chúng ta, không cần biết đối phương là ai, lập tức tóm gọn mang đến đây luôn!”
“Tuy nhiên, cái mụ Tôn Mỹ Trân này cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”
“Ba người này có thể nói là rất hợp đôi!”
Millay đã nói cho Lý Phong nghe tất cả những thông tin mà cô ta biết.
Vốn dĩ Lý Phong chỉ định đến đây xem náo nhiệt.
Kết quả không ngờ rằng việc này lại có liên quan đến anh.
Theo những gì Millay nói, Lý Phong cuối cùng cũng biết được rằng, hai cha con đang đang vui vẻ trong phòng tổng thống này có liên quan đến Hậu Thụy Niên.
Bọn họ từ Kế Thành “nhàn nhã” đến Thiên Môn là vì Hậu Thụy Niên.
Mục đích là để đối phó với Lý Phong.
Chỉ là không ai ngờ rằng, người tình của Hậu Thụy Niên lại bị Cầu Tứ Hỉ bắt nhốt vào phòng để mua vui.
Âm thanh trong phòng càng lúc càng ầm ĩ.
Lý Phong nghe đến phát bực.
Ngược lại, Millay, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng khi đối mặt với chuyện này lại tỏ ra rất bình thản.
Hơn nữa cô ta luôn cười một cách rất xấu xa.
“Bùm!”
Đột nhiên, Lý Phong nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt!
Âm thanh phát ra từ tầng dưới.
Lý Phong khẽ nhíu mày.
“Bùm!”
Lại một âm thanh chấn động khác!
Nghe có vẻ như bức tường bị phá vỡ!
“Này, kỳ lạ, tiếng động này hình như phát ra từ phòng họp”.
Millay vừa nói xong câu này.
Cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Lý Phong đã lướt đi như một cơn gió, biến mất ở lối vào của hành lang.
“Này, đại ca, đợi em với chứ!”
Lý Phong là thần tài từ trên trời rơi xuống của cô ta.
Cô ta nhất định phải ôm chặt lấy chân của anh.
Lúc này, tầng của phòng họp.
“Bùm!”
Bức tường phía trước của phòng họp đột nhiên vỡ vụn!
Có một bóng đen từ trong bay ra!
“Trần Quả! Trần Quả!"
Lúc này, Hứa Mộc Tình hoảng loạn chạy ra khỏi phòng họp.
Mặc dù Trần Quả bị thương nặng, cô ấy vẫn đứng dậy khỏi đống gạch đổ vỡ và ngay lập tức bảo vệ Hứa Mộc Tình đang đứng sau mình.
Trần Quả nhìn chằm chằm vào những người trong phòng họp.
Lúc này, một người đàn ông rất cường tráng chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Sát khí.
Luồng sát khí dữ dội bao trùm toàn thân hắn!
Trên người hắn tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ!
Dưới áp lực của luồng khí này, Trần Quả gắng gượng đững vững.
Siết chặt nắm đấm.
Bị thương khắp người.
Cố gắng chịu đựng.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Chúng tôi không thù không oán với anh, vì sao anh lại làm như vậy?”
Hứa Mộc Tình vừa nói xong, phía sau người đàn ông cường tráng này xuất hiện một người, người này chính là Hậu Thụy Niên.
Hậu Thụy Niên đến Thiên Môn bằng tốc độ nhanh nhất.
Điều này cho thấy Tôn Mỹ Trân quan trọng với ông ta như thế nào.
Lúc này, sắc mặt Hậu Thụy Niên lạnh lùng.
U ám!
Ánh mắt của ông ta có thể giết chết người!
Hậu Thụy Nhiên nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi hỏi cô lần cuối, cô nhốt người phụ nữ của tôi ở đâu rồi?”
“Vừa nãy tôi đã nói rồi, cô ta đã tự mình rời khỏi phòng họp, những chuyện sau đó tôi không biết”.
Đôi mắt của Hậu Thụy Niên tiếp tục mở to.
Ánh mắt hung ác!
Dưới khí tức bức người của ông ta, Hứa Mộc Tình và Trần Quả cố gắng chống đỡ!
“Nếu như hai cô đã không chịu nói, tôi sẽ đánh đến khi nào hai cô chịu mở miệng thì thôi!”
Khi Hậu Thụy Niên vừa dứt lời, những tên côn đồ bên cạnh ông ta lập tức vung nắm đấm và đấm thẳng về phía Trần Quả!
“Bụp!”
Một đòn nặng!
Tuy nhiên, cú đấm này.
Đã bị chặn lại.
Một bóng dáng cao lớn đột nhiên đứng bên cạnh Trần Quả.
Tay của anh chắn trước mặt Trần Quả.
Khoảng cách giữ mu bàn tay và chóp mũi của Trần Quả chỉ còn vài mm nữa.
Trần Quả thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ từ mu bàn tay của anh.
Bàn tay to lớn này chống lại tất cả sức lực.
Cũng đã cứu mạng Trần Quả!
“Chồng!”
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Phong, Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Hậu Thụy Niên chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
Mặc dù đã giao đấu với nhau nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Hậu Thụy Hiên nhìn Lý Phong, lập tức khẳng định Tôn Mỹ Trân đã bị Lý Phong bắt đi.
Ông ta lập tức hét lớn.
“Lý Phong! Giao người ra cho tôi!”
“Nếu không, chết!”
Trong khi Hậu Thụy Niên rống lên, năm ngón tay của Lý Phong khẽ siết chặt.
Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng!
Cao thủ cấp đại tông sư bên cạnh Hậu Thụy Niên đột nhiên hét lên một tiếng.
Tiếng hét vừa phát ra từ miệng hắn.
Lý Phong di chuyển!
“Bùm!”
Giống như âm thanh khi chiếc xe tải hạng nặng va chạm vào nhau!
Gió!
Gió lộng!
Một cơn gió đột ngột thổi qua người Hậu Thụy Niên.
Đại tông sư đã biến mất!
Biến thành một cái bóng.
Một ánh sáng đen.
“Bụp!”
Phá vỡ bức tường!
“Choang!”
Đập vỡ cửa kính.
Hắn ta bay thẳng ra ngoài và đâm vào tòa nhà đối diện.
Không biết sống chết!
Run sợ!
Đồng tử và cơ thể của Hậu Thụy Niên đang không ngừng run rẩy.
Kinh hãi!
Ông ta kinh hãi nhìn Lý Phong.
Không thể tin được!
Ông ta không thể tin vào những gì mà ông ta vừa nhìn thấy!
Đó là đại tông sư mà!
Bây giờ cả gia tộc Hậu Thị, ngoài bản thân Hậu Thụy Niên chỉ còn lại duy nhất một đại tông sư này!
Nhưng đại tông sư lại bị Lý Phong đấm chết bằng một đấm!
Làm sao có thể như vậy được!
Chuyện này làm sao có thể xảy ra được?
Hậu Thụy Niên và Lý Phong đối mặt với nhau!
Sự sắc bén trong mắt Lý Phong khiến một đại tông sư như Hậu Thụy Niên liếc qua cũng không dám nhìn thêm lần nào nữa.
Ánh mắt quá đáng sợ.
Hậu Thụy Niên bất giác lùi về phía sau hai bước.
Ông ta run sợ.
Không phải là vì sợ Lý Phong.
Mà ông ta chợt nghĩ đến những câu nói mà Hậu Thư Hạo đã nói trước khi chết.
“Brad là do Lý Phong giết”.
“Tất cả các cao thủ bên cạnh Brad cũng là do Lý Phong giết!”
Thì ra, ông ta đã nghĩ oan cho Hậu Thư Hạo.
Ông ta đã trách nhầm con trai ruột của mình!