Lý Phong luôn mang đến cho người
khác đủ loại bất ngờ.
Hứa Mộc Tình không cần đoán.
Bởi vì Lý Phong đã dẫn cô ra khỏi
văn phòng, lên xe đi về phía thành
phố.
Cùng lúc đó, tòa nhà văn phòng của
tập đoàn Tiền Thị.
Nhìn bề ngoài có vẻ tập đoàn Tiền
Thị vẫn đang làm việc bình thường.
Nhưng thực ra hôm nay có rất ít
người nghiêm túc làm việc.
Các nhân viên đang bàn tán.
"Này, mọi người nghe tin gì chưa?
Tập đoàn của chúng ta đã bán đi
rồi".
"Không phải chứ? Tập đoàn lớn thế
này sao nói bán là bán được".
"Đúng mà! Tôi nghe nói hình như
chủ tịch chọc phải ai ý, trong một
đêm cả nhà dắt díu nhau chạy trốn
rồi, không còn một ai".
"Ái chà, nói đổi chủ tịch cái là đổi
được ngay, giờ chúng ta còn chưa
chuẩn bị tâm lí mà, không biết
người tiếp quản là người thế nào?"
"Tôi chỉ mong chủ tịch mới không
có thằng con trai dê xồm như Tiền
Thiều Phong là được rồi".
"Chuyện này mọi người yên tâm đi!
Là tập đoàn Lăng Tiêu đã mua lại
tập đoàn này, giám đốc tập đoàn
Lăng Tiêu là một người phụ nữ giỏi
giang mạnh mẽ".
"Nghe nói cô ấy xinh như tiên giáng
trần ý, từ nay những nhân viên nữ
như chúng ta không sợ bị mấy tên
dê xồm quấy rối nữa rồi".
"Ting!"
Đang nói chuyện thì của thang máy
mở ra.
Lý Hướng Bắc vẫn giống như bình
thường.
Mặc một bộ đồ công sở bình
thường, đi đôi giày cao gót hai trăm
tệ.
Trong tay cầm một chiếc cặp công
văn to, nhanh chân bước ra.
Lý Hướng Bắc vừa đến, mọi người
lại chuyển sang buôn chuyện về cô
ấy.
"Ôi? Cô nói xem lạ thật đấy".
"Chủ tịch cũng bỏ chạy rồi mà sao
con hồ li tinh này vẫn còn mặt mũi
đi làm thế?"
"Cô ta có thể làm thư ký của chủ
tịch không phải bởi vì ‘kỹ thuật’ rất
tốt à?"
"Chà chà, chúng ta đánh cược đi?"
"Tôi cược là không đến một tuần cô
ta sẽ bị giám đốc mới đá ra khỏi
công ty ngay thôi".
Lý Hướng Bắc đã quen với việc
những người này rảnh rỗi buôn
chuyện rồi.
Cây ngay không sợ chết đứng.
Cô ấy không hề lo mình sẽ thất
nghiệp.
Lý Hướng Bắc bước đến văn phòng
tổng giám đốc.
Ngay lúc cô ấy giơ tay định mở cửa
thì cửa văn phòng bỗng mở ra.
Một người đàn ông trung niên tai to
mặt lớn đứng trước mặt cô ấy.
Lý Hướng Bắc giật mình, vội lui về
sau mấy bước.
Người đàn ông nặng hơn một trăm
cân trước mặt tên Lục Dũng Khang.
Lục Dũng Khang là phó tổng giám
đốc của tập đoàn Tiền Thị.
Ông ta là một trong những người
hiếm hoi không dựa vào quan hệ để
lên đến chức vụ này.
Năng lực làm việc của ông ta rất tốt
nhưng ông ta có một đặc điểm rất
dễ nhận thấy.
Dê xồm!
Lúc này ánh mắt ông ta nhìn Lý
Hướng Bắc giống như một con cáo
nhìn một con thỏ vậy.
Ở trong mắt ông ta, Lý Hướng Bắc
là một miếng thịt thơm ngon.
Thậm chí ông ta còn thè lưỡi liếm
đôi môi dày như cái lạp xưởng của
mình.
"Hì hì hì, Bắc này, chủ tịch bán tập
đoàn của chúng ta đi rồi, sếp mới
sắp tới đây".
"Cô chắc cũng nghe đến tập đoàn
Lăng Tiêu rồi nhỉ? Mặc dù khởi đầu
của bọn họ bình thường nhưng giờ
ở khu phía Đông, bọn họ như mặt
trời giữa trưa vậy".
"Sau khi tập đoàn của chúng ta bị
bọn họ thu mua, theo như phong
cách làm việc trước kia của tập
đoàn Lăng Tiêu, chắc chắn sẽ chọn
những người có năng lực trong tập
đoàn chúng ta để cất nhắc lên vị trí
lãnh đạo".
"Mà với kinh nghiệm và năng lực
của tôi, chắc chắn sẽ trở thành tổng
giám đốc mới mới của tập đoàn,
sau này cô làm thư kí cho tôi đi".
Lúc ông ta nói chuyện, đôi tay mập
mạp như cái móng heo đã giơ về
phía Lý Hướng Bắc.
Lý Hướng Bắc sợ hãi giật lùi về sau.
Lục Dũng Khang thấy Lý Hướng Bắc
như thế, đôi mày của ông ta cau lại.
Sau đó ông ta cười khẩy: "Sao nào?
Cô khinh tôi à?"
Lý Hướng Bắc vội lắc đầu: "Không
ạ!"
"Nếu không phải thì cô tránh cái
gì?"
"Lúc trước cô ở cạnh chủ tịch và
tổng giám đốc, không phải ngày
nào cũng giống như chó thè lưỡi
liếm bọn họ à?"
"Giờ dù đã thay người nhưng chức
vụ vẫn thế mà".
"Cô nên giống trước kia thè lưỡi
liếm tôi mới đúng?"
Ánh mắt Lục Dũng Khang nhìn Lý
Hướng Bắc bùng lên ngọn lửa mãnh
liệt.
Nhìn ông ta giống như định một
phát nuốt chửng Lý Hướng Bắc vậy.
"Phó tổng giám đốc, tôi làm việc ở
tập đoàn năm năm nay, thời gian
tăng ca của tôi gấp ba lần người
khác".
"Tất cả những gì hôm nay tôi có
đều là do tôi tự giành được".
"Tôi chưa từng làm như những gì
ông nói".
"Ha ha ha!"
Lục Dũng Khang cười to.
Ông ta và Lý Hướng Bắc đứng nói
chuyện ngay trước cửa văn phòng,
tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của
người khác.
Có không ít người đứng xa thì thầm
chỉ trỏ.
Lục Dũng Khang từng bước đến gần
Lý Hướng Bắc.
"Chắc cô không biết?"
"Trong tập đoàn của chúng ta cô có
biệt danh là hồ ly tinh".
"Cô có biết sao lại có biệt danh này
không?"
"Ánh mắt mọi người ai chả sáng
như sao?"
"Tất cả mọi người ở đây đều nói cô
là loại người này".
"Cô tưởng một cái miệng của cô thì
làm rõ được chuyện này chắc?"
Lục Dũng Khang tiếp tục đến gần.
Còn Lý Hướng Bắc thì không ngừng
lùi về sau.
Lùi mãi, giờ bọn họ đã lùi đến bên
cạnh thang máy rồi.
Lục Dũng Khang ép Lý Hướng Bắc
vào trong góc.
Cô ấy không lùi được nữa.
"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng".
"Có làm thư kí của tôi không?"
Tay Lục Dũng Khang đã giơ lên.
"Bốp!" một tiếng, ông ta vỗ lên bức
tường phía sau Lý Hướng Bắc.
Cả người ông ta ép sát vào Lý
Hướng Bắc.
Ông ta cúi đầu nhìn chằm chằm cô
ấy.
Mà Lý Hướng Bắc lúc này đang co
mình lại.
Run lẩy bẩy!
Mọi người xung quanh nhìn chằm
chằm như thế nhưng ông ta chả
thèm để ý.
Không ai dám đi lên ngăn cản.
Nhìn thấy cảnh trước mặt, trong
ánh mắt của bọn họ tràn đầy vẻ
đùa cợt.
Bọn họ đang hóng chuyện.
Dường như chỉ những cảnh này mới
khiến bọn họ khoái chí.
Còn công việc chỉ là lúc đến chấm
công, lúc về ăn cơm mà thôi.
Hai tay Lý Hướng Bắc nắm chặt lấy
cặp công văn.
Cô ấy cắn chặt răng, cuối cùng
dũng cảm ngẩng đầu lên.
Nhìn thẳng vào Lục Dũng Khang.
"Nếu đây là quyết định của bên trên
thì tôi sẽ không từ chối".
"Nhưng trước khi người của tập
đoàn Lăng Tiêu đến tôi sẽ không
đồng ý".
"Ha ha ha!"
Lục Dũng Khang cười to.
Mỡ trên người ông ta nẩy lên.
Ông ta xoay người lại, tất cả những
người bị Lục Dũng Khang liếc mắt
nhìn đều cúi đầu xuống.
"Cô thấy chưa? Giờ cả cái tập đoàn
này cũng chỉ còn mình tôi mà thôi".
"Tôi là người sáng lập của tập đoàn,
cũng là người hiểu rõ nhất mọi việc
của tập đoàn".
"Chỉ cần tôi đi khỏi một tiếng, tập
đoàn này sẽ sụp đổ".
"Cho dù ai mua tập đoàn này thì
cũng phải nâng tôi lên vị trí tổng
giám đốc".
"Nếu giờ cô biết điều thì ngoan
ngoãn đồng ý đi".
"Nếu không tôi sẽ đuổi cô khỏi tập
đoàn Tiền Thị này đấy".
"Mà trong ba ngày tôi sẽ khiến cô
phải cuốn gói chạy về cái làng Tiểu
Sơn đổ nát kia đấy".
Lúc này đột nhiên có người vội vàng
chạy đến nói với Lục Dũng Khang.
"Phó tổng giám đốc, phó tổng giám
đốc ơi!"
"Sếp Hứa đến rồi! Cô ấy đã vào
thang máy, sắp lên đến đây rồi".
Lúc này, tất cả mọi người quay đầu
nhìn về phía thang máy.