đêm
Sau khi màn đêm buông xuống, núi
rừng tối đen như mực, không nhìn
thấy cả ngón tay mình.
Nhân lúc trời tối, Tần Trọng tự mình
dẫn theo hai người chầm chầm đi
về phía lều trại của Lý Phong.
Lều trại của họ cách chỗ Lý Phong
nửa ngọn đồi, theo hướng đi từ
dưới núi lên, có vẻ như không xa
lắm.
Nhưng Tần Trọng dẫn theo hai
người.
Trong khi họ đi vào khu rừng rậm
rạp liền phát hiện mình đã đi được
một đoạn đường.
Không những không tiến gần đến
lều trại của Lý Phong mà lại đi ngày
càng xa hơn.
Tần Trọng lập tức dừng lại, hỏi hai
người theo sau hắn: “Sao lại thế
này?”
Hai người họ cũng mù tịt.
Bọn họ đều trải qua huấn luyện vô
cùng nghiêm ngặt.
Bàn tay mỗi người bọn họ đều đã
nhuốm máu.
Lúc trước khi giết người, cũng
thường hành động trong đêm tối.
Bọn họ là những linh hồn của bóng
đêm.
Chớp mắt đã cướp đi mạng sống
của người khác.
Đối với bọn họ, giết người đã thành
như cơm bữa.
Nhưng dù là sát thủ luôn hành động
trong bóng tối như bọn họ.
Lúc này không chỉ mất phương
hướng, mà còn cảm thấy gai sống
lưng.
Tay Tần Trọng cầm một chiếc máy
định vị GPS.
Hắn đã ngầm bỏ vào túi du lịch của
giáo sư Edek một thiết bị định vị
Chính vì hệ thống định vị này, khiến
cho bọn họ có thể dễ dàng tìm thấy
Lý Phong.
Rõ ràng trheo như bản đồ, bọn họ
đang đi về phía lều trại của Lý
Phong.
Nhưng theo hệ thống hiển thị, bọn
họ càng đi càng cách xa chỗ Lý
Phong.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Tần
Trọng dừng lại.
Hắn dẫn hai tên đi cùng quay về.
Lần này Tần Trọng đi về phía lều
trại của mình, hắn định sẽ định vị
lại một lần nữa.
Đối với những sát thủ như bọn họ,
bóng tối là màu hộ mệnh.
Bọn họ có thể dễ dàng xác định
phương hướng và vị trí trong bóng
tối.
Đây là kỹ năng bọn họ phải học từ
khi còn rất nhỏ.
Tần Trọng đi dọc theo lối cũ, đi vào
một khu rừng khác.
Nhìn thấy phía trước có hòn đá, Tần
Trọng liền thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, trước đó khi họ dựng lều là
dựa vào những hòn đá này để xác
định vị trí.
Lều trại của bọn họ ở gần đây rồi.
Nhưng khi Tần Trọng và hai tên đàn
em đi qua hòn đã, đi qua khu rừng
rầm, bọn họ trợn tròn mắt.
Lều trại của bon họ không cánh mà
bay!
Trước mắt Tần Trọng là một ngôi
mộ hoang.
Lúc này, có một ngôi mộ trông có
vẻ đã rất lâu đời, xuất hiện ngay
trước mắt ba người họ.
Tần Trọng đưa tay lên dụi mắt.
Nhưng ngôi mộ trước mắt vẫn
không biến mất.
Tần Trọng liền kéo cổ áo một tên đi
cùng hỏi.
“Có phải tao nhìn nhầm không, tại
sao không nhìn thấy lều trại đâu
nữa?”
Tần Trọng không sợ hãi ngôi mộ
kia, bởi vì hắn đã từng tiễn không ít
người vào mộ.
Đối với bọn họ, cho dù chỉ là một
người.
Bọn họ cũng có thể dễ dàng ngủ
cạnh nhiều ngôi mộ.
Nhưng theo định vị GPS, lều trại của
bọn họ nằm ở đây.
Hơn nữa khung cảnh xung quanh
rất giống với nơi mà họ đã dựng
lều.
Thế nhưng lều trại đâu rồi?
Người đâu rồi?
Đều đi đâu hết rồi?
Không chỉ Tần Trọng mà hai tên đi
cùng cũng nhốn nha nhốn nháo.
Đồng thời, đây là lần đầu tiên trong
đời nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn
của họ.
“Lúc chúng tôi đến đây không có
ngôi mộ nào ở đây cả!”
“Tại sao, giữa rừng rậm hoang vu
đột nhiên lại mọc lên một ngôi mộ
thế này?”
Trong đó có một tên gan lớn, từng
bước lại gần ngôi mộ.
Cũng không biết tại sao.
Bình thường những sát thủ này vốn
chẳng sợ chết nhưng giờ phút này
lại lo lắng đề phòng.
Bước chân của hắn ngày càng
chậm, bước từng bước về phía mộ.
Trên tấm bia phủ đầy rêu xanh, chữ
ghi trên đó cũng đã mờ.
Phần mộ phía sau cỏ mọc um tùm.
Cho dù có người nấp bên trong
cũng khó mà phát hiện.
Sát thủ đi đến trước tấm bia.
Để xác nhận xem mình có hoa mắt
không, hắn giơ tay vỗ nhẹ lên tấm
bia.
Tay hắn chạm vào thật, đây đúng là
một ngôi mộ.
Không phải ảo giác.
Sát thủ quay đầu nói với Tần Trọng
đứng cách đó không xa: “Đội
trưởng, có lẽ chúng ta đi nhầm
đường rồi”.
Lúc này, Tần Trọng và tên sát thủ
đứng cạnh hắn không đáp lại.
Nhưng mắt bọn họ trợn tròn, nhìn
chằm chằm vào phía sau tên sát
thủ.
Thấy ánh mắt của Tần Trọng và
đồng bọn của mình.
Tên sát thủ nuốt nước bọt.
“Ực!”
Hắn bỗng thấy sống lưng lạnh lẽo.
Ngay khi hắn vừa quay đầu lại nhìn.
Bỗng nhiên bị dọa đến hai chân
mềm nhũn.
Cả người ngồi bệt xuống đất.
Bởi vì trước mặt hắn xuất hiện một
người phụ nữ tóc dài váy trắng.
Nhưng khiến người ta sợ hãi là cô ta
không có chân, bay lơ lửng trước
mặt tên sát thủ.
Mái tóc đen dài lòa xòa che trước
mặt, hai tay cô ta buông thõng
xuống.
Móng tay màu đen trong tay áo từ
từ duỗi ra.
Trong cái nhìn chăm chú của Tần
Trọng, người phụ nữ tóc dài không
có chân này bỗng giơ tay lên.
Vung mạnh về phía đàn em của Tần
Trọng.
“Rắc!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ngay dưới mí mắt của Tần Trọng,
tên sát thủ kia đã biến mất.
Biến mất trong không trung.
Tần Trọng chưa gặp phải chuyện
nào lạ như thế.
Nên giờ phút này, dù hắn đã được
huấn luyện từ nhỏ cũng không biết
xử lí ra sao.
Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến hắn
chết đứng người.
Không biết nên bước lên trước hay
là chạy trốn.
Nhưng tên sát thủ đứng cạnh Tần
Trọng.
Lúc hắn phát hiện người phụ nữ kia
đang bay về phía hắn.
Đã bị dọa sợ đến hét to.
“Ôi mẹ ơi!”
Hắn đột nhiên quay đầu chạy vào
phía rừng cây.
Tốc độ của hắn bây giờ còn vượt
qua thành tích tốt nhất trong lúc
huấn luyện của mình.
Nhưng cho dù hắn chạy nhanh nữa
thì sau khi chạy vào rừng cây.
Trong rừng tối đen như mực vẫn
truyền đến tiếng hét thảm thiết của
hắn.
“Á!”
Sau tiếng hét thảm thiết ấy là sự
yên tĩnh bao trùm.
Cả khu rừng yên tĩnh đến mức chỉ
nghe thấy tiếng bản thân hít thở và
tiếng tim đập.
Tần Trọng run bần bật.
Dù là hàm răng hay hai chân.
Ngay cả tim hắn vì quá mức sợ hãi
mà đập nhanh chưa từng có.
Bóng dáng người phụ nữ đã biến
mất.
Cô ta biến mất ngay dưới mí mắt
Tần Trọng.
Mà trong nháy mắt khi cô ta vừa
biến mất, trong rừng lại truyền đến
tiếng kêu thảm thiết của đàn em
Tần Trọng.
Không cần nghĩ cũng biết là chắc
chắn là do người phụ nữ này làm.
Yên tĩnh!
Bốn phía cực kì yên tĩnh!
Cho dù bây giờ không rõ người phụ
nữ này là ma hay là người.
Nhưng nỗi sợ hãi tước nay chưa
từng có làm hắn quên mất bản thân
mình là một cao thủ mạnh.
Hắn không khác gì người bình
thường.
Nỗi sợ hãi đang bao trùm lên hắn.
“Khặc, khặc khặc khặc......”
Lúc này, sau lưng Tần Trọng vọng
đến âm thanh rất kỳ lạ.
Âm thanh này, nghe có vẻ giống
tiếng phát ra từ họng của một
người.