Mộc Tình
Chỉ là âm thanh rất kỳ quái còn tần
số thì rất nhanh.
Khoảnh khắc đó, một cơn gió lạnh
lẽo âm u rít lên từ phía sau Tần
Trọng.
Tần Trọng đột nhiên quay đầu lại!
Tuy nhiên, đứng đối diện với Tần
Trọng không phải là một người phụ
nữ tóc dài lê thê, không có chân.
Mà là Hứa Hạo Nhiên với chiếc dùi
cui điện trên tay!
“He he he!”
Con ngươi của Tần Trọng lập tức
giãn ra, cơ thể bất giác run lên.
Bởi vì Tần Trọng vẫn chưa kịp phản
ứng lại.
Hứa Hạo Nhiên đã cầm cây dùi cui
điện đánh mạnh vào ngực của Tần
Trọng.
Khoảnh khắc đó, cả người Tần
Trọng run lên kịch liệt!
Sùi bọt mép.
Lập tức ngã xuống đất.
Sau khi Tần Trọng ngã xuống, một
người phụ nữ với mái tóc dài, không
có chân từ từ lướt đến bên cạnh
Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên quay đầu liếc nhìn,
không khỏi ôm tim kinh hãi, nói với
người đang ở phía xa xa trong rừng.
“Chị ơi, thằng cha này đã bị em
đánh ngất rồi, chị đừng có để chị
gái này đến đây dọa em nữa”!
Lúc này, tiếng cười khúc khích của
Hứa Mộc Tình từ trong rừng vọng
ra.
“Đúng là đồ nhát chết”.
Hóa ra người phụ nữ có mái tóc dài
và không có chân này chính là do
Hứa Mộc Tình tạo ra.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đang mặc
bộ đồ leo núi.
Bước ra khỏi rừng với nụ cười ngọt
ngào.
Lý Phong như một cái bóng, luôn đi
theo sát phía sau Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình cầm một chiếc điều
khiển từ xa có kích thước bằng một
cái bánh bao trên tay.
Điều khiển từ xa này có một màn
hình LCD, trông rất hiện đại.
Đây là máy chiếu ba chiều mới nhất
mà tập đoàn Lăng Tiêu hiện đang
phát triển.
Máy chiếu ở các rạp chiếu phim
thông thường được đặt cố định tại
một vị trí, sau đó được chiếu lên
màn hình lớn.
Nhưng máy chiếu ba chiều này có
thể sử dụng phân khối ảnh ba chiều
có kích thước nhỏ chỉ bằng một con
ruồi để chiếu hình ảnh đã được
thiết lập từ trước!
Hiệu ứng hình ảnh rất chân thật!
Chỉ là nếu như cẩn thận nhìn kỹ, có
thể phát hiện ra trên đỉnh đầu của
người phụ nữ mái tóc dài và không
có chân này có rất nhiều hình dạng
nhỏ giống như con ruồi, đang tỏa ra
ánh sáng lấp lánh!
Chỉ là lượng ánh sáng của chúng
quá nhỏ, nên hầu hết mọi người
đều không thể nhận ra được.
Nhưng máy chiếu ba chiều này vẫn
còn một khuyết điểm rất lớn, đó là
không đạt được hiệu quả ở nơi có
ánh sáng.
Cho dù là dưới ánh đèn đường mờ
nhạt, hình ảnh chiếu ra cũng sẽ bị
mờ, hoặc thậm chí bị vỡ.
Nhưng đến nơi rừng núi sâu thẳm
nhìn không rõ năm ngón tay này thì
lại khác.
Ngay cả khi biết rằng người phụ nữ
tóc dài không có chân này là giả,
nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn bất giác
tránh ra xa.
Thật quá đáng sợ!
Cậu ta bước tới gần Lý Phong, hỏi:
“Anh rể, ba người này giải quyết
như thế nào?”
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch
lên, nói: “Có rất nhiều cách, nếu
như là ngày xưa, anh nhất định sẽ
trói chúng lại, treo trên cây, để bọn
chúng chết dần chết mòn trong
rừng”.
“Tuy nhiên, ai bảo anh lại nghe lời
vợ như vậy chứ? Bây giờ vợ bảo
anh làm gì, anh sẽ làm như thế”.
Nói xong, Lý Phong đi về phía Tần
Trọng đang ngất xỉu trên mặt đất.
Hứa Hạo Nhiên hỏi Hứa Mộc Tình:
“Chị, chị nói gì với anh rể rồi?”
“Tập đoàn chúng ta ngày càng lớn
mạnh, việc phải xử lý cũng càng
ngày càng nhiều”.
“Chúng ta không thể gây thù chuốc
oán ở khắp nơi được, cũng không
thể nuốt chửng quá nhiều thứ
được”.
“Chúng ta phải học cách chia sẻ,
đồng thời cũng phải nghĩ cách biến
kẻ thù trở thành bạn của mình”.
Trong khi nói chuyện, Lý Phong đã
đứng trước mặt Tần Trọng, vươn
tay phải về phía hắn.
Lúc này, cảnh tượng khiến Hứa Hạo
Nhiên không thể tin được xuất hiện.
Từ trong lòng bàn tay của Lý Phong
tỏa ra một lực hút vô cùng mạnh
mẽ.
Anh thật sự đã hút Tần Trọng, một
người đàn ông trưởng thành nặng
hơn năm mươi cân từ mặt đất lên!
Năm ngón tay của Lý Phong khẽ mở
ra, trực tiếp bóp chặt cổ của Tần
Trọng!
Tần Trọng bị Lý Phong bóp cổ, hai
mắt đột nhiên mở ra.
Tay phải giơ nắm đấm đồng thời
đập mạnh vào mặt Lý Phong.
Chỉ đáng tiếc, nắm đấm của Tần
Trọng vẫn chưa kịp đấm vào mặt Lý
Phong.
Toàn thân hắn đột nhiên run mạnh
như bị điện giật!
“Á!”
Một tiếng kêu phát ra từ cổ họng
của Tần Trọng.
Một lúc sau, Tần Trọng đã bị bàn
tay của Lý Phong khống chế như
một cái xác chết.
Hắn không thể ngờ rằng, không thể
nào ngờ được rằng.
Thực lực của Lý Phong lại vượt xa
tưởng tượng của hắn như vậy!
Tần Trọng là một cao thủ đã trải
qua quá trình huấn luyện cực kỳ
nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ.
Trước mặt Lý Phong, hắn chỉ giống
như một con kiến, mặc cho Lý
Phong giẫm đạp!
Hứa Hạo Nhiên nhảy tưng tưng, hỏi
Lý Phong: “Anh rể, bàn tay vừa nãy
của anh em chưa từng nhìn thấy”.
“Đây là tuyệt chiêu gì thế, có thể
dạy em được không?”
“Thằng cha này da dày phết, vừa
rồi em dùng dùi cui điện mà không
thể khiến hắn ngất hẳn”.
“Nhưng khi ở trong tay anh, trong
nháy mắt, hắn đã bị khuất phục
rồi”.
Lý Phong cười: “Hai chiêu vừa rồi
đều là kỹ năng rất thông thường”.
“Em chỉ cần mua vài cuốn sách ở
quầy hàng bên đường là có thể
thực hành được rồi”.
“Chiêu anh sử dụng để hút hắn ta
từ dưới đất lên được gọi là ‘Tiểu
Cầm Nã Thủ’, còn chiêu anh sử
sụng để khiến hắn ta sùi bọt mép
có tên là ‘Bôn Lôi Chưởng’.
“Hả?”
Không chỉ riêng Hứa Hạo Nhiên
ngạc nhiên thốt lên, đến bản thân
Tần Trọng cũng há hốc miệng kinh
ngạc.
Tiểu Cầm Nã Thủ và Bôn Lôi
Chưởng thật sự đúng là có thể mua
được ở các hiệu sách nhỏ bên
đường!
Nhưng chưa từng có ai có thể luyện
hai chiêu này đến cực điểm!
Bởi vì điều đó là không thể!
Nó chỉ tồn tại trên trang sách mà
thôi!
Lý Phong nhìn Tần Trọng trong tay,
cười: “Có phải cảm thấy rất khó tin
đúng không?”
“Bởi vì trên thế giới này, còn có rất
nhiều điều mà mấy người không
biết”.
Hứa Hạo Nhiên cười hi hi nói: “Anh
rể, vậy thì anh kể cho em nghe đi,
dù sao bây giờ em cũng đang rất
rảnh rỗi”.
Hứa Mộc Tình đã thu lại hình ảnh
người phụ nữ tóc dài không có chân
thông qua điều khiển từ xa.
Mặc dù thứ này là do cô tạo ra,
nhưng bản thân cô cũng không dám
đến gần.
Bởi vì nó thật sự rất đáng sợ!
Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh Lý
Phong, tò mò chớp chớp đôi mắt,
nhìn Lý Phong.
Lý Phong bình thản nói một câu.
“Chuyện này không thể nói rõ ràng
trong một hai câu được”.
“Trên thế giới này có rất nhiều
chuyện mà mọi người không thể
nhìn thấy được, cũng không thể
đoán được”.
“Chỉ khi thực sự đạt đến trình độ rất
cao, mới có thể nhìn rõ diện mạo
ban đầu của thế giới này”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong đã
ném Tần Trọng xuống đất.
Tần Trọng lăn trên mặt đất một
vòng.
Toàn thân hắn ta tê liệt, bây giờ
chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn
để nói với Lý Phong rằng hắn ta
tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, dù
cho có chết, cũng không cầu xin tha
mạng!
Lý Phong nhìn Tần Trọng, nói: “Có
muốn cởi bỏ xiềng xích trên cổ
không?”
Tần Trọng cười lạnh: “Mày chẳng
biết cái mẹ gì mà còn ở đây giả vờ
làm người tốt!"
Tần Trọng vừa nói xong câu này, Lý
Phong như làm ảo thuật, kẹp chặt
một viên thuốc màu xanh lá cây
giữa hai ngón tay.
Tần Trọng vừa nhìn thấy viên thuốc
này không khỏi há hốc mồm miệng.
Tay của Lý Phong thật sự quá
nhanh!
Lấy mất những thứ trong túi của
hắn mà không phát ra một tiếng
động nào.
“Thứ này có một cái tên rất hay, tên
là ‘Ngũ Đoạn Ti Liên’.
Tần Trọng nghe thấy Lý Phong nói
như vậy, không khỏi ngạc nhiên mở
miệng hỏi: “Sao mày biết?”