Điều kỳ lạ là sau khi Tần Vạn Hào
trả tiền, nhóm người bọn họ đã dễ
dàng tiến được vào trong miếu.
Ngôi miếu này thực sự trông không
khác gì những nơi khác.
Bên trong miếu có một cây hòe cổ
thụ.
Cây hòe già này trông giống như bị
sấm sét đánh trúng.
Hầu hết các cành đều cháy thành
than.
Nhưng cây hòe già vẫn có vài chồi
non trên cành.
Nếu không nhìn kỹ, thì khó có thể
phát hiện ra cây hòe già này đã nảy
mầm.
Không xa bên trái cây hòe cổ thụ,
có một vài tác phẩm điêu khắc bằng
đá đơn giản.
Những tác phẩm điêu khắc đá này
dường như cũng đã tồn tại trong
nhiều năm.
Trên đó rêu xanh mọc lầm tấm.
Trong số đó có một tác phẩm điêu
khắc bằng đá với hình ảnh một
bông sen đang nở rộ.
Đá nở hoa!
Giữa bông sen đá và cây cổ thụ có
một khoảng đất trống.
Ở đây trải một tấm đá màu lục lam.
Nếu không nhìn kỹ, thì chả thấy gì.
Tần Trọng rất cẩn thận, nhìn
thoáng qua liền nhận thấy đáy
phiến đá dưới chân hơi kênh lên.
Vì vậy Tần Trọng vội vàng cúi người
nâng phiến đá lên.
Thì ra dưới phiến đá có một cái hố.
Tần Vạn Hào và Mallory vội vã chạy
đến.
Cả hai nhìn kỹ vào hố.
Sau đó, Tần Vạn Hào vỗ đùi, hung
ác nói.
"Có vẻ như nhóm người Edek đã lấy
đi những thứ dưới phiến đá".
"Mau đuổi theo!"
Nói xong, Tần Vạn Hào vội vàng
dẫn mọi người ra khỏi miếu.
Khi Mallory và đám người của gã
chuẩn bị đuổi theo, thì một người
đàn ông da ngăm đen và đầu hói
đột nhiên liếc nhìn nơi đặt tượng
Phật trong miếu.
Mallory hỏi anh ta: "Có chuyện gì
vậy?"
Người đàn ông da ngăm nói: "Tôi
chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang
nhìn chằm chằm vào mình".
"Cảm giác như khi còn nhỏ trên
đồng cỏ châu Phi bị sư tử nhìn
chằm chằm, rất đáng sợ!"
Mallory bình tĩnh nói.
"Hoa Hạ là một nơi rất bí ẩn".
"Ở đây gì cũng có".
"Tất cả những gì chúng ta phải làm
là cố gắng không dây vào mấy thứ
này".
"Đi thôi, mau đi với mọi người đi!"
Rời khỏi làng Song Ngư, Lý Phong
và những người khác men theo một
con đường núi quanh co đến Chiêu
Nhi Lĩnh.
"Anh rể, Chiêu Nhi Lĩnh là nơi nào
vậy?"
"Sao lại có cái tên lạ thế?"
Hứa Hạo Nhiên nói không ngừng
trên đường đi.
Miệng cậu ta dường như không thể
đóng lại vậy.
Đối với cậu ta, người đã sống ở
thành phố từ khi còn nhỏ, thì mọi
thứ ở vùng núi trông thật kỳ lạ và
thú vị.
Dù lên núi có hơi mệt nhưng dù sao
cậu ta cũng là một người đàn ông.
So với Hứa Mộc Tình, người luôn
được Lý Phong bao bọc, thì kinh
nghiệm của Hứa Hạo Nhiên được
coi là khá dồi dào.
Đối mặt với câu hỏi của Hứa Hạo
Nhiên, Lý Phong bình tĩnh nói.
"Có một truyền thuyết ở Chiêu Nhi
Lĩnh".
"Có thời, ngôi làng ở đây đã từng
khá thịnh vượng".
"Người lắm thì chuyện gì cũng có.
Có gia đình, tình cảm vợ chồng rất
hòa thuận, nhưng không hiểu sao
không sinh được con".
"Họ đã thử mọi phương pháp,
nhưng bụng của người phụ nữ vẫn
không to ra".
"Một hôm, người đàn ông lên núi
đốn củi lâu không thấy về, người
phụ nữ có chút lo lắng cho anh ta
nên vào núi tìm người đàn ông".
"Có phải người đàn ông kia chết rồi
không?"
Lý Phong chưa kịp nói xong thì Hứa
Hạo Nhiên đã xen vào.
Lý Phong lắc đầu.
"Cốt truyện kịch tính hơn tiểu
thuyết thông thường nhiều, là người
phụ nữ đi vào vùng núi và gặp
người đàn ông của mình".
"Người đàn ông là một tiều phu.
Anh ta đang đốn củi trên núi. Người
phụ nữ thì ở bên cạnh quan sát anh
ta".
"Cứ vậy, người phụ nữ đã ngủ thiếp
đi. Nhưng điều kỳ lạ là người phụ
nữ ngủ thiếp như thế, cô ấy về nhà
không bao lâu sau thì mang thai".
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên vỗ tay.
"Hoho! Đây chính là sức mạnh của
tự nhiên!"
"Hai người bọn họ ở nhà, dù có cố
gắng thế nào cũng không có hiệu
quả. Lên núi một cái là khác liền".
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời liền bị
Hứa Mộc Tình đá cho một cái.
"Ý của anh rể em là, trên núi hai
người đó không làm gì cả".
"Chỉ là người phụ nữ đến đó và
muốn có một đứa con. Về thì liền có
thai. Điều này cũng giống như việc
đến miếu để dâng hương và xin
một đứa ‘con cầu tự’ đó".
Hứa Hạo Nhiên nhún vai: "Thì đó
cũng coi là một ý".
Thực ra, Hứa Hạo Nhiên muốn hỏi
khi nào thì Hứa Mộc Tình và Lý
Phong sẽ sinh con.
Nhưng sợ bị chị đánh nên đành bỏ
cuộc.
"Anh rể, đó chỉ là truyền thuyết mà
thôi. Chúng ta đến Chiêu Nhi Lĩnh
bây giờ để làm gì?"
Lý Phong cười nói: "Tới đó lấy một
thứ".
Ngay từ khi bước ra khỏi thủ đô để
tham gia cuộc thám hiểm ngoài trời
này.
Lý Phong đã khiến Hứa Hạo Nhiên
và Hứa Mộc Tình cảm thấy có chút
khác biệt.
Khi bắt đầu, Hứa Hạo Nhiên và Hứa
Mộc Tình hiển nhiên có thể cảm
nhận được Lý Phong có chút căng
thẳng.
Sự lo lắng của anh dường như đến
từ bản năng, anh thậm chí còn
không nhận thấy điều đó.
Chỉ có Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc
Tình tiếp xúc với Lý Phong đã lâu,
nên có thể nhận ra được một chút.
Cho đến nay, Lý Phong luôn khiến
cho hai chị em Hứa Mộc Tình có
cảm giác rằng anh là một người
toàn năng.
Dường như trên đời này không có
chuyện gì mà Lý Phong không giải
quyết được.
Dù là những ông chủ lớn trong thế
giới ngầm, hay là lão đại trong gia
tộc thượng lưu.
Chỉ cần Lý Phong ra tay, nhất định
sẽ khiến đối phương gào thét.
Lý Phong có vẻ hơi thờ ơ với những
chuyện xung quanh.
Tất cả những gì anh quan tâm là
gia đình Hứa Mộc Tình và những
đàn em dưới trướng anh.
Thật khó để nhìn thấy Lý Phong
quan tâm đến điều gì đó.
Chỉ trong cuộc phiêu lưu này, Hứa
Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên mới
cảm thấy rõ ràng tâm tư của Lý
Phong đã khác trước một chút.
Hứa Mộc Tình gặp mẹ chồng ở làng
Ngưu Gia.
Cả hai không ở cùng nhau được bao
lâu.
Hứa Mộc Tình mấy ngày qua đã
luôn muốn gặp lại bà ấy để học hỏi
từ bà ấy, và bồi đắp tình cảm của
cả hai.
Tuy nhiên, Lý Phong không khuyến
khích Hứa Mộc Tình làm như vậy.
Hứa Mộc Tình hỏi khi nào thì bản
thân Lý Phong có thể đến gặp mẹ
chồng.
Câu trả lời của Lý Phong rất đơn
giản.
"Chờ chuyện của anh cả kết thúc
đã".
Đối với anh cả Lý Mộc này.
Lý Phong luôn giữ bí mật.
Hứa Mộc Tình tiếp xúc với Lý Phong
đã lâu, cô biết rõ Lý Phong là người
như thế nào.
Nếu là chuyện Lý Phong muốn nói
thì nhất định sẽ nói cho Hứa Mộc
Tình biết.
Còn có một số chuyện Lý Phong sẽ
giấu trong lòng.
Hứa Mộc Tình biết rằng cho dù cô
có hỏi như thế nào, thì cũng sẽ
không nhận được câu trả lời.
Đó là lý do tại sao lần này cô trèo
đèo lội suối cùng với Lý Phong.
Rõ ràng bây giờ cô đã rất mệt,
nhưng Hứa Mộc Tình vẫn cắn chặt
răng kiên trì.
Chẳng bao lâu, họ đi dọc theo con
đường núi ngoằn ngoèo đến giữa
sườn núi Chiêu Nhi Lĩnh.
Từ vị trí này nhìn lên, có thể thấy
một cái đình nhỏ trên núi, có vẻ hơi
đổ nát.
Lý Đông Đông chỉ vào cái đình nhỏ
và nói với mọi người xung quanh:
"Đình đó tên là đình Chiêu Tử".
"Trước đây, khi các làng xung
quanh vẫn còn có nhiều người,
thỉnh thoảng lại có vài phụ nữ có
gia đình sẽ đến đình này để ngủ".
"Nghe nói chỉ cần ngủ ở đó, khi trở
về sẽ có thể sinh ra một bé trai bụ
bẫm".