"Ừ, thằng bé là người ngay thẳng,
chịu thương chịu khó, mà quan
trọng là rất đẹp trai".
Hứa Hiếu Dương ngập ngừng nói:
"Tiếc là thằng bé đến từ nông
thôn".
Liễu Ngọc Phân vỗ vai Hứa Hiếu
Dương nói: "Nông thôn thì làm sao?
"Tôi cũng là người nhà quê đấy
thôi".
Hứa Hiếu Dương cười gượng, vội
vàng phân bua: "Tôi không có ý đó
đâu".
Liễu Ngọc Phân hừ một tiếng: "Tôi
biết thừa ý ông rồi".
"Nhưng tôi nói cho ông biết, tôi có
linh cảm thằng bé sẽ nhanh chóng
lên như diều gặp gió thôi".
Lý Phong ra khỏi quán ăn, đi đến
ngõ nhỏ đã hẹn trước vói Cường
Đầu Trọc.
Cường Đầu Trọc dẫn theo mấy tên
đệ đang ngồi hút thuốc trong ngõ
nhỏ.
Vừa nhìn thấy Lý Phong, gã vội ném
điếu thuốc xuống đất.
Sau khi giẫm lên điếu thuốc mấy
cái, gã vội vàng đi đến trước mặt Lý
Phong.
"Đại ca, chúng em chờ anh được
một lúc rồi".
Thực ra sau khi Lý Phong rời đi,
Cường Đầu Trọc có ngẫm lại.
Gã đến thành phố này cũng bảy
năm rồi.
Mặc dù nói ra thì gã cũng là đại ca
của một đám côn đồ, mở được hai
cái quán nhỏ, trong tay cũng có
chút tiền.
Nhưng đến giờ gã vẫn không mua
nổi một căn nhà ở đây.
Ở quê gã có thích một cô gái tên Lỗ
Hồng Mai
Gần đây cô ấy cứ gọi cho gã suốt,
bắt gã thu xếp thời gian về quê một
chuyến.
Mặc dù lúc gọi điện cô ấy không nói
gì nhưng gã biết cô ấy muốn gã đón
cô ấy lên thành phố.
Bởi vì nhờ mấy người ở quê nên gã
mới biết, bố Lỗ Hồng Mai định gả cô
ấy cho một ông chủ ở quê.
Nếu gã không trở về, Lỗ Hồng Mai
có thể sẽ thành vợ người khác.
Vì thế gã nhất định phải về.
Nhưng còn tiền thì gã phải làm sao
đây?
Giờ gã và một đám đàn em còn
phải ngủ trong một góc xó xỉnh.
Gã đón Lỗ Hồng Mai lên thành phố
thì cô ấy sẽ chịu khổ.
Sự xuất hiện của Lý Phong là một
cơ hội cho gã.
Gã biết mình phải nắm lấy cơ hội
lần này.
Có lẽ có thể thay đổi cuộc đời của
gã và Lỗ Hồng Mai.
Cùng lúc đó, ở khu vui chơi bến
cảng Kim Sắc.
Bến cảng Kim Sắc là khu vui chơi
khá lớn ở phía Đông thành phố Ninh
Châu.
Ở đây có tổng cộng bốn tầng.
Mỗi tầng rộng hơn ba trăm mét
vuông.
Có hơn một một nghìn chỗ đỗ xe.
Mỗi ngày chỉ cần trời vừa nhá nhem
tối, sẽ có một đám người cả trai lẫn
gái dắt díu nhau vào đây vui chơi.
Đối với nhiều người thì khu vui chơi
này là một cái kho báu.
Từng có một vài thế lực muốn
chiếm lấy bến cảng Kim Sắc này.
Nhưng sông có khúc, người có lúc.
Ở đây cứ ba năm sẽ thay máu một
lượt.
Giờ Lâm Hổ đang là người quản lí
bến cảng Kim Sắc.
Dưới trướng hắn ta có hơn hai trăm
tên đệ.
Ở khu này không ai dám có ý nhăm
nhe gì đến đại ca Lâm Hổ.
Giờ hắn ta đang thảnh thơi ngồi
trên sô pha.
Có một người đẹp thân hình bốc
lửa, tóc đen lả lướt đang ngồi cắt
móng chân cho hắn ta.
Lúc cô ta cắt móng chân làm rất
cẩn thận.
Con ngươi thỉnh thoảng lóe lên sự
sợ hãi.
Cô ta sợ mình sơ ý sẽ chọc giận
Lâm Hổ.
Ánh mắt gian ác của hắn ta cũng
luôn nhìn cô ta xăm soi.
Trên mặt hắn ta dần dần hiện lên
nụ cười bỉ ổi.
Hắn ta cố tình giật nhẹ chân mình.
Làm cái kìm cắt móng trong tay cô
ta cọ xước một góc da chân hắn ta.
"Á đau!"
Hắn ta cố tình kêu oai oái.
"Mẹ nó! Cô làm kiểu gì đấy?"
Hắn ta gào lên.
Hắn ta vừa hét lên thế, cô ta sợ đến
mức cả người run lên.
Cô ta vội vàng quỳ rạp xuống đất,
liên tục dập đầu xin tha với Lâm Hổ.
"Đại ca ơi, em sai rồi. Không phải
em cố tình đâu, anh tha cho em đi".
Giờ cô ta cực kỳ sợ hãi.
Trước kia cô ta có một ngươi chị em
tốt, lúc mát xa cho Lâm Hổ không
cẩn thận chọc phải hắn ta.
Bị Lâm Hổ kéo vào trong một căn
phòng.
Tối đó, trong phòng liên tục truyền
đến tiếng kêu thảm thiết của cô ấy.
Sáng hôm sau hắn ta sung sướng
đẩy cửa bước ra.
Người quét dọn đi vào hoảng sợ
nhìn tình trạng của cô ấy lúc đó.
Mà những người phụ nữ bị hắn ta
chơi rồi sẽ nhanh chóng bị tống đi
khỏi khu vui chơi này.
Có người nói đàn em của Lâm Hổ sẽ
nhét các cô ấy vào xe container rồi
đem bán ra nước ngoài.
Có người nói Lâm Hổ âm thầm làm
rất nhiều giao dịch bẩn.
Đã có rất nhiều những cô gái tội
nghiệp bị hắn ta tra tấn đến chết.
Tất cả nhân viên của bến cảng Kim
Sắc phải sống dưới sự đe dọa của
Lâm Hổ.
Bọn họ không dám chạy trốn.
Bởi vì kết cục của việc chạy trốn còn
thảm hơn nhiều.
Đa số bọn họ bị đồng hương hoặc
bạn bè lừa đến đây.
Ở đây giống như một cái vực sâu.
Nếu lỡ rơi xuống sẽ không có cách
nào đi lên.
Bọn họ cũng chỉ có thể sống láy lắt
dưới đáy vực sâu này thôi.
Lúc này Lâm Hổ ngồi dậy.
Hắn ta giơ tay nhấc cằm cô ta lên.
Hắn ta cười gật đầu nói: "Ừ, được
đấy. Dáng vẻ này của cô tôi chấm
cho bảy điểm".
Cô ta sợ run người, bất giác bật
khóc.
"Đại ca, em sai rồi. Đại ca, anh cho
em một cơ hội nữa đi".
"Từ trước đến nay tôi là người hiểu
lí lẽ, đã bảo cho cô một cơ hội thì
chắc chắn sẽ cho rồi".
"Nhưng giờ tôi không có hứng thú
để cô cạo da chân, cắt móng tay
cho tôi nữa rồi".
Vừa nói, Lâm Hổ vừa giơ tay chỉ vào
cánh cửa bên cạnh mình.
"Biết bên trong phòng này có thứ gì
không?"
"Bên trong có rất nhiều bảo bối mà
tôi đã chuẩn bị kỹ càng".
"Cô em mà ngoan ngoãn đi vào
trong thì tôi sẽ tha cho cô em một
lần".
"Còn nếu không vào á, thì từ nay đi
đêm cô em nhớ cẩn thận nhé".
"Chả biết vào một lúc nào đó, sẽ có
mười mấy bàn tay từ bóng tối thò
ra, kéo cô em vào, ăn sạch cô em
đến xương cốt cũng không còn
đâu".
"Đại ca, đừng mà! Em thật sự biết
sai rồi, anh tha cho em một con
đường sống đi".
Lâm Hổ cười ha hả: "Không phải tôi
chỉ cho em đường sống rồi à? Vào
phòng đó với tôi, sung sướng đê
mê".
Nói xong hắn ta khoác lên vai cô ta,
định kéo cô ta vào phòng.
Lúc này, bỗng có một tên đàn em
từ ngoài bước vào nói.
"Đại ca, Cường Đầu Trọc đến đây
ạ".
Cường Đầu Trọc cũng chỉ là một tên
cầm đầu dưới trướng Lâm Hổ mà
thôi. Hắn ta còn có mười mấy tên
đệ giống như Cường Đầu Trọc vậy.
Gã cũng không phải tên đàn em
nòng cốt của hắn ta.
Nên bình thường cũng không chia
cho gã miếng mồi ngon.
Giờ Lâm Hổ đang vui, hắn ta vẫy
tay nói.
"Để thằng nhóc đó chờ bên dưới
một tiếng".
"Đợi tôi sung sướng đủ rồi sẽ tìm
hắn nói chuyện".