Thuộc hạ của Lâm Hổ nhanh chóng
nói: "Ông chủ, Cường Đầu Trọc đã
dẫn Cẩu Đại Hộ tới rồi".
Cẩu Đại Hộ là một danh hiệu đặc
biệt.
Nó là dùng để chỉ những người vô
cùng giàu có ở Trung Đông.
Ở chỗ của Lâm Hổ, một Cẩu Đại Hộ
có nghĩa là một cậu ấm giàu có mà
chưa trải sự đời.
Lâm Hổ hai mắt sáng lên ngay khi
nghe nói Cường Đầu Trọc dẫn một
Cẩu Đại Hộ tới.
Đối với hắn, sự cám dỗ của đồng
tiền còn mạnh hơn phụ nữ rất
nhiều.
Vì tiền, mua tiên cũng được, và vì
tiền gì hắn cũng dám làm.
Vì vậy, Lâm Hổ đẩy người phụ nữ ra
khỏi phòng.
Sau đó hắn mỉm cười ngồi trên ghế
sô pha, đợi Cường Đầu Trọc dẫn
Cẩu Đại Hộ tới.
Ngay sau đó, Cường Đầu Trọc đưa
Lý Phong đến phòng của Lâm Hổ.
Lâm Hổ là người rất cẩn thận trong
mọi việc.
Rất ít người có thể vào phòng làm
việc của hắn.
Thông thường, hắn chỉ cho phép
nhiều nhất hai người vào phòng làm
việc của mình thôi.
Vì vậy, lần này cũng chỉ có Cường
Đầu Trọc dẫn Cẩu Đại Hộ - Lý
Phong đến phòng của Lâm Hổ thôi.
Phòng của Lâm Hổ đã được sửa
sang lại, giống như một khách sạn
năm sao.
Bên cạnh đá cẩm thạch dát vàng,
từng chi tiết đều có thể làm nổi bật
sự ham tiền của Lâm Hổ.
Lâm Hổ vốn trong lòng đang tràn
đầy vui mừng, nghĩ rằng Cường
Đầu Trọc sẽ mang đến một cậu ấm
rất giàu có, nhưng không có đầu óc
mấy.
Nhưng khi hắn thấy Cường Đầu
Trọc chỉ dẫn một người bình thường
đến, bộ quần áo có vẻ như chưa
đến một hoặc hai trăm tệ, lông mày
không khỏi cau lại.
Hắn nhìn thẳng vào Cường Đầu
Trọc.
"Cường Đầu Trọc, mày có ý gì đây?"
"Không phải mày nói với tao là sẽ
dẫn một cậu chủ giàu có đến đây
sao?"
"Người này mà là cậu chủ giàu có
à".
Trước mặt Lâm Hổ, Cường Đầu
Trọc một mực cúi đầu khom lưng,
giống như một đứa cháu trai.
Nếu là bình thường, Cường Đầu
Trọc thậm chí còn không đủ dũng
khí để đối mặt với Lâm Hổ.
Bởi vì nếu như Lâm Hổ muốn khử
gã, thì chỉ đơn giản như giẫm chết
một con kiến thôi.
So với mấy đàn em dưới trướng
Lâm Hổ, thực lực của Cường Đầu
Trọc phải gọi là kém xa.
Không đợi Cường Đầu Trọc mở
miệng nói, Lý Phong đã đi thẳng về
phía Lâm Hổ.
Anh đứng trước mặt Lâm Hổ, sắc
mặt lạnh lùng nói với Lâm Hổ.
"Lâm Hổ, tao sẽ cho mày một cơ
hội".
"Bây giờ chuyển tất cả giấy chứng
nhận quyền sở hữu tài sản của toàn
bộ bến cảng Kim Sắc sang tay cho
Cường Đầu Trọc". Truyện thuộc sở
hữu của ReadMe (Android) và
FindNovel (iOS).
"Sau đó dẫn người của mày cút xéo
đi".
Lâm Hổ sửng sốt trong chốc lát.
Sau đó bật cười điên cuồng.
Lâm Hổ nhìn anh như nhìn một
người mất trí.
Mặt hắn đầy vẻ giễu cười.
Lâm Hổ đột ngột đứng dậy và chỉ
thẳng vào mũi của Lý Phong.
"Thằng kia! Não mày không úng
nước đấy chứ hả, mày có biết tao là
ai không?"
"Mày dám to còi với tao như vậy
ngay trên địa bàn của tao à?"
Tay Lý Phong đột nhiên duỗi ra nắm
lấy cổ tay Lâm Hổ.
Chỉ nghe thấy ‘rắc’ một cái.
Kèm theo đó là tiếng hét của Lâm
Hổ.
Cổ tay của hắn trực tiếp bị Lý
Phong bẻ gãy!
Lý Phong ra tay quá nhanh khiến
hắn không kịp chuẩn bị.
Mấy đàn em Lâm Hổ bên cạnh còn
chưa kịp phản ứng, tay của mày
chủ bọn họ đã bị Lý Phong bẻ gãy
rồi.
Lâm Hổ lập tức ôm tay, nhanh
chóng lùi lại.
Đồng thời hét lớn: "Giết hắn cho
tao! Giết hắn!"
Đàn em trong phòng của Lâm Hổ
nhanh chóng lao về phía Lý Phong,
đồng thời ngoài cửa cũng có mười
mấy tên đệ, hung hăng xông vào.
Cường Đầu Trọc lúc đầu cũng sửng
sốt trước sự ra tay đột ngột của Lý
Phong.
Gã không ngờ rằng Lý Phong sẽ tàn
nhẫn như vậy, không cho hắn cơ
hội huênh hoang!
May mắn thay, khi Cường Đầu Trọc
theo Lý Phong vào, gã đã định sẵn
sẽ sống chết với bọn chúng.
Cường Đầu Trọc lập tức siết chặt
nắm đấm, định lao tới trợ giúp Lý
Phong.
Nhưng ngay tại thời điểm này,
Cường Đầu Trọc cuối cùng đã thấy
được cao thủ thực sự.
Gã còn chưa kịp ra tay thì Lý Phong
đã hành động rồi.
Bình thường, những đàn em này
của Lâm Hổ diễu võ giương oai, ỷ
thế của Lâm Hổ mà tung hoành
ngang dọc khắp nơi.
Bọn họ thực sự đánh đấm rất giỏi.
Tên nào tên nấy đều to con và vạm
vỡ, nắm đấm của của họ hệt như
nồi đất vậy.
Nhưng trước mặt Lý Phong, bọn họ
hoàn toàn không có cơ hội để đánh
trả!
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Nhanh, quá nhanh.
Trước khi Cường Đầu Trọc kịp phản
ứng, người của Lâm Hổ đã bị hạ
gục hết.
Mà không chỉ đánh chúng lăn lóc
trên mặt đất, Lý Phong còn ra tay
cực kỳ độc ác, đánh gãy hết tay
chân bọn chúng.
Những người này bị Lý Phong đánh
bầm dập, ôm lấy cơ thể vặn vẹo của
mình, không ngừng kêu gào.
Trong nháy mắt, đã có hơn hai
mươi tên nằm la liệt trên mặt đất.
Cường Đầu Trọc tròn mắt ngạc
nhiên.
Quá mạnh.
Thực lực của Lý Phong đã vượt qua
sức tưởng tượng của Cường Đầu
Trọc.
Phải biết rằng hơn hai mươi tên
này, là thuộc hạ đắc lực để Lâm Hổ
đứng vững ở bến cảng Kim Sắc.
Lúc đầu hắn mang theo hai mươi
tên côn đồ này, đã hạ gục lão đại
trước đây của bến cảng.
Nghe nói, tên lão đại đó đã bị Lâm
Hổ ném vào thùng sắt, sau đó đổ
đầy xi măng vào rồi ném xuống
biển!
Lâm Hổ cũng trợn mắt há mồm nhìn
Lý Phong.
Hắn cũng không ngờ người đàn
mày trông bình thường này lại có
sức mạnh đáng sợ như vậy.
Lâm Hổ run giọng nói với Lý Phong:
"Thằng kia! Tao nói cho mày biết,
mày chủ của tao là Hắc Long".
"Mày có biết Hắc Long là ai không?"
"Hắc Long là lão đại đứng thứ hai ở
Ninh Châu đấy. Ngoại trừ Hổ Gia,
không ai dám động đến Hắc Long!"
"Nhìn bề ngoài, bến cảng Kim Sắc
này là của tao".
"Nhưng thực ra hàng tháng tao đều
phải giao tiền cho sếp".
"Nếu mày dám động vào tao thì
mày chết chắc".
"Không chỉ mày, mà cả những
người thân trong gia đình mày cũng
sẽ …"
Trước khi Lâm Hổ kịp nói xong, cơ
thể Lý Phong đã biến thành dư ảnh
trước mắt hắn.
Trong nháy mắt, Lý Phong nhào về
phía Lâm Hổ, vươn tay bóp cổ Lâm
Hổ, nâng hắn lên.
"Cảm ơn mày đã cho tao biết thông
tin quan trọng như vậy".
"Để trả lại tin tức này cho mày, tao
sẽ không động đến mày".
"Để mày chạy về nói cho mày chủ
Hắc Long một tiếng. Từ nay về sau,
bầu trời Ninh Châu sắp thay đổi".
Nói xong, Lý Phong trực tiếp ném
Lâm Hổ từ cửa sổ lầu hai xuống.
Sau đó Lý Phong quay người lại,
nhìn thẳng vào Cường Đầu Trọc.
"Cường Đầu Trọc. Cậu có nhớ
những gì tao đã nói với cậu trước
đây không?"
Đầu trọc gật đầu lia lịa: "Đại ca,
anh yên tâm".
"Kể từ bây giờ, đàn em của em và
em sẽ tuân theo kế hoạch tập luyện
mà anh đã đưa ra, dốc sức tập
luyện. Chúng em nhất định sẽ
không phụ lòng kỳ vọng của anh".
Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó xoay
người bước ra khỏi bến cảng Kim
Sắc.
Lý Phong thuê phòng trong một tòa
nhà đối diện nhà Hứa Mộc Tình.
Lý Phong cố tình chuyển phòng của
mình sang đối diện với phòng của
Hứa Mộc Tình.
Chỉ cần mở rèm cửa, Lý Phong có
thể nhìn thấy Hứa Mộc Tình đang
ngồi sau bàn chăm chỉ học bài.
Lý Phong nhìn mãi vào khuôn mặt
xinh đẹp nghiêm túc của Hứa Mộc
Tình.
Nhìn mãi nhìn mãi, cô từ từ ngủ
thiếp đi trên bàn.