Hứa Mộc Tình nhìn Trần Quả nói: “Khi nãy lúc bước vào, chị nhìn thấy một nơi trông giống lô cốt”.
“Có rất nhiều người, hơn nữa bọn họ còn có vũ khí mạnh, chúng ta rất khó để trốn thoát”.
“Bây giờ không biết chồng chị đang ở đâu”.
“Thế nhưng, lần này anh ấy đến hòn đảo này chắc chắn có liên qua đến mấy người kia”.
“Nếu chị đoán không sai, có thể anh ấy đang ở gần đây”.
“Việc tiếp theo chúng ta cần làm là đánh tiếng thật lớn, để anh ấy biết chúng ta đang ở bên trong này”.
Cố Ngôn Hi và Trần Quả khẽ gật đầu.
Ba cô gái trước giờ chưa từng gặp chuyện như này, quyết định tự mình làm náo loạn chỗ này lên.
“Ôi, cậu nói xem đây là cái gì?”
Hứa Mộc Tình lấy một thứ nhìn giống lon nước từ thắt lưng của gã nước ngoài xuống.
Nó to bằng một nắm tay, màu đen tuyền, trên đầu có một cái khóa kéo.
Nhìn tổng thể khá là bắt mắt.
“Chắc nó là một quả lựu đạn.”
Hứa Mộc Tình nói.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “ “Cậu từng ném nó rồi à?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu.
“Hi hi”.
Lúc này mặt Cố Ngôn Hi hiện lên nụ cười xấu xa.
“Nếu đã muốn làm loạn, thì nhất định phải càng to càng tốt, nếu chỉ có ba người chúng ta thì e rằng không đủ”.
”Giờ chắc chúng ta đang bị nhốt trong nhà giam”.
“Khi nãy lúc mới tới, tớ phát hiện bên cạnh còn có mấy căn phòng nữa, nhìn bên trong cũng có người”.
Cậu nói xem nếu chúng ta dùng cái này cho nổ hết cánh cửa, thì những người bên trong chắc sẽ chạy ra chứ nhỉ?”
Ba cô gái đều không nói gì, sau khi họ nhìn nhau, không nói thêm một lời nào nữa, lập tức cướp vũ khí của hai gã đàn ông.
Sau đó, họ bắt đầu rồi!
Thế nào là ba cô gái một sân chơi?
Khi Cố Ngôn Hi ném quả lựu đạn M40 ra giữa lối đi, trò chơi chính thức bắt đầu!
Ba người Hứa Mộc Tình không biết gì về uy lực của loại vũ khí này.
Họ chỉ biết nếu rút lựu đạn quăng ra, sau đó vôi vàng đóng cửa lại, đồng thời trốn vào góc phòng như một bản năng.
Ba giây sau.
“Bùm!”
Có tiếng nổ cực kỳ lớn vang lên!
Ba người Hứa Mộc Tình đã đưa tay lên che tai.
Cách cánh cửa và bức tường vẫn có thể cảm nhận được âm thanh đang dội thẳng vào tai họ.
Họ có cảm giác đến không khí cũng đang rung lên!
“Trời ơi, uy lực của cái thứ này lớn quá đi!”
Bên ngoài lập tức có tiếng náo loạn truyền lại.
Nghe có vẻ như những người bị nhốt đang xông ra ngoài.
Sau đó họ đánh nhau kịch liệt với đám người trong căn cứ.
Trong chốc lát ở đâu cũng vang lên tiếng nổ lớn.
Ba cô gái thông minh đã không xông ra ngoài ngay, mà ngồi đợi bên trong phòng.
Họ nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt như những đứa trẻ vừa mắc lỗi.
Mặt vô tội.
Trên mặt người nào người nấy như viết lên dòng chữ: “Không phải tôi làm đâu”.
“Không phải lỗi của tôi”.
Đợi âm thanh của tiếng nổ nhỏ dần.
Hứa Mộc Tình cùng hai người kia rón ra rón rén mở cửa đi ra.
Bên ngoài là một đống đổ nát.
Hơn nữa có rất nhiều người chết nằm trên đất.
Có người nước ngoài, còn có cả hai người đàn ông mặc quần áo bình thường.
Ở đằng xa còn truyền đến tiếng hô hào chém giết.
Đâu cũng là tiếng “bốp bốp bốp”.
“Trời ơi, thật là kích thích quá đi thôi!”
Hành lang này có hai lối đi.
Bên ngoài lối đi bên tay phải có tiếng đánh nhau rất kịch liệt, ba cô gái không dám đi về hướng đó.
Vì thế họ đi lối đi bên tay trái.
Họ đi đến một lối rẽ liền nhìn thấy có cầu thanh đi xuống bên dưới.
Sau khi đi xuống, ba cô gái phát hiện đó không phải lối ra.
Chỉ có một căn phòng.
Cánh cửa sắt của căn phòng này trông rất vững chãi.
Ba người đứng đó nhìn vào cánh cửa sắt trước mặt.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
“Cánh cửa này nhìn rất to, có phải bên trong cất giấu đồ quý giá không?”
Với thân phận và địa vị Hứa Mộc Tình bây giờ cô không thiếu tiền.
Cho dù cả căn phòng rải đầy tiền vàng thì Hứa Mộc Tình cũng không động lòng.
Lúc này, Cố Ngôn Hi ở bên cạnh lại nói thêm.
“Không chừng bên trong căn phòng này lại chứa đựng thứ mà Lý Phong muốn đấy”.
Hứa Mộc Tình vốn dĩ định rời đi, nhưng khi nghe thấy Cố Ngôn Hi nói như vậy cô liền bước xuống.
Cô lập tức bước xuống, tỉ mỉ quan sát đằng sau cánh cửa, cô rút từ trong túi áo ra một “cái lon” trông rất bắt mắt.
Cố Ngôn Hi đi tới, nhìn cánh cửa vững chãi trước mắt.
“Cánh cửa này dày như thế, chắc không làm nổ được đâu nhỉ?”
“Một cái không được, vậy chuẩn bị thêm nhiều cái nữa”.
“Dù sao bên ngoài kia cũng đang đánh nhau khí thế ngút trời, chúng ta có ở trong nàylàm gì đi nữa cũng chẳng ai để ý đâu”.
Vì thế, ba cô gái nhặt mười mấy “cái lon”, đống thời chất đống lên trước cánh cửa.
Cuối cùng, Trần Quả phụ trách châm lửa.
“Bùm!”
Cùng với tiếng nổ dữ dội.
Rõ ràng ba cô gái đều nấp ở rất xa, nhưng vẫn bị tiếng nổ làm cho ù tai.
Khi họ ôm hai tai bị ù chạy đến chỗ cánh cửa thì phát hiện bên trong là một cái động tối.
“Bên trong có cái gì nhỉ?”
Cố Ngôn Hi rút bật lửa từ trong túi ra.
Cái bật lửa này là khi nãy cô ấy lấy từ chỗ tên nước ngoài.
Có cái này, họ không cần khổ sở nhóm lửa trên đảo nữa rồi.
Khi cô ấy vừa bật bật lửa lên.
Bỗng nhiên!
Trước mắt họ xuất hiện một khuôn mặt vô cùng đáng sợ!
Cố Ngôn Hi bị dọa đến giật thót lên!
Nhìn kỹ lại mới phát hiện trước mắt là một người phụ nữ da ngăm đen, bị người ta treo lên trên không trung bằng dây xích to như cái đùi.
Cô ta bị trói thành hình chữ “đại” (chữ đại của Trung Quốc: 大)
Đồng thời, còn có một sợi xích to trói chặt xương cột sống của cô ta.
Nhìn rất đáng sợ.
“Cô là ai?”
“Tại sao họ lại đối xử với cô như vậy?”
Vì đối phương là nữ, Cố Ngôn Hi không cảm thấy đáng sợ nữa.
Thế nhưng cô ấy hỏi vài câu, người phụ nữa kia đều không trả lời.
Đầu người phụ nữ rủ xuống, không biết là sống hay đã chết.
Hứa Mộc Tình nhìn xung quanh một lượt, phát hiện căn phòng này hình như xây chỉ để nhốt cô ta, không có bất kỳ một thứ gì khác ở bên trong.
Vì Hứa Mộc Tình không biết đối phương là người tốt hay người xấu.
Hứa Mộc Tình trầm ngâm một lúc, sau đó dẫn Cố Ngôn Hi và Trần Quả rời đi.
Lúc Hứa Mộc Tình bước ra đến cửa.
Người phụ nữ da đen miệng run rẩy nói nhỏ: “Giúp tôi với”.
Ba người Hứa Mộc Tình lập tức dừng bước.
“Ôi, lúc nãy có phải cô nói giống chúng ta không?”
Hứa Mộc Tình quay lại nhìn người phụ nữ có nước da bánh mật.
“Cô là ai? Sao họ lại đối xử với cô như thế này?”
“Tôi là Sandy”.
Tiếng của Sandy rất yếu ớt.
Nhưng nhìn cô ta trong bóng tối trông giống như một con sư tử đang bị xiềng xích trói chặt!