Nhất Kiếm Sơn Hàn

Chương 3

Chương 3
Ta động đậy một chút, dứt khoát bay lên, trong chớp mắt vượt qua một nghìn bậc thang cuối cùng, kéo nàng lên đến đỉnh núi.
Khi A Dư tỉnh lại, vị lão giả nọ nhìn nàng bằng ánh mắt đầy phức tạp: “Thôi được rồi, cho ngươi vào vòng tuyển chọn thứ hai.”
A Dư mừng như điên, nhưng sau đó lại bối rối tự hỏi: “Ta nhớ rõ là mình chỉ lên được tới bậc thứ chín nghìn mà…”
Ta thì vẫn giả bộ ngoan ngoãn nằm trong sọt phía sau lưng nàng.
Thế nhưng, những kẻ lọt vào tuyển chọn đều là thiên tư trác tuyệt, A Dư liền trở thành đối tượng bị nhạo báng và ức hiếp.
Tiểu Xuyên không được phân ở cùng chỗ với nàng, nên chẳng thể lúc nào cũng che chở được.
“Ngũ căn đều phế, đúng là giống cây hỏng hiếm thấy,” một thiếu nữ hừ lạnh, “nghe nói ngươi leo thang mà vào được đây, giờ còn muốn thi tiếp vòng hai?”
A Dư chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ cầm lấy ta, vụng về luyện chiêu thức trong sân.
Bỗng vài nam nữ tiến tới đẩy nàng một cái: “Giả vờ cái gì chứ? Nơi này mà cũng là chỗ ngươi có thể đến à?”
“Suốt ngày vung vẩy cây gậy rách kia, ngay cả một thanh kiếm tử tế cũng không mua nổi, mà còn mơ làm nữ hiệp tu kiếm.”
Mặc cho bọn họ xô đẩy, A Dư vẫn cố chấp im lặng.
Chợt có người bước tới ngăn lại.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Người đến là một nam tử dáng dấp cao ráo tuấn tú, khí chất trong trẻo thoát tục tựa thần tiên giáng thế.
Thiếu nữ đứng đầu nhóm ức hiếp A Dư cười khẩy khinh thường: “Nể mặt sư huynh Tô Ngôn, hôm nay tha cho ngươi.”
A Dư sững sờ nhìn, xưa nay nàng chưa từng thấy ai phong tư xuất chúng đến vậy.
Tô Ngôn mỉm cười dịu dàng với nàng: “Tiểu sư muội, xin lỗi, ta phụ trách sắp xếp đệ tử mới, lại sơ suất không chăm lo đến ngươi. Sau này nếu còn bị bắt nạt, cứ nói với ta.”
A Dư ngây người gật đầu như kẻ ngốc.
Nếu ta có mặt mũi thì giờ này chắc đang trừng mắt trợn mày.
Ngươi tỉnh táo lại cho ta! Nam nhân là thuốc độc trôi tuột ruột, mà nam nhân đẹp lại càng độc gấp bội!
Tô Ngôn khẽ mím môi cười, càng thêm ôn hòa: “Vừa rồi thấy ngươi luyện kiếm… à không, luyện gậy, có hơi rối loạn. Thế này đi, mỗi tối sau bữa cơm ngươi đến tìm ta, ta sẽ chỉ cho một chút.”
“Thật, thật sao?” Mắt A Dư sáng lên.
“Thật.” Tô Ngôn khẽ gật đầu.
Từ đó mỗi tối sau khi ăn xong, A Dư đều nóng lòng đi tìm Tô Ngôn học kiếm.
Qua nửa tháng, nàng đã có thể múa gậy ra dáng bài bản.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, thiếu nữ vung cây gậy sắt đầy khí thế, Tô Ngôn chăm chú quan sát rồi chợt cau mày: “A Dư, cây gậy này thi đấu dễ bị gãy. Ta có một thanh kiếm tốt, ngươi cứ lấy mà dùng.”
A Dư lắc đầu: “Không cần đâu, sư huynh. Ta quen dùng Tiểu Thiết rồi, nó chắc chắn lắm. Ta không muốn đổi, cảm ơn huynh.”
“Được thôi.” Tô Ngôn cũng không nói gì thêm.
A Dư ngày ngày khổ luyện không ngơi nghỉ.
Rất nhanh đã tới đêm trước ngày tuyển chọn.
Lạ thật, đêm nay A Dư ngủ rất say.
Ta nằm im ở đầu giường, bỗng một bóng người che khuất ánh trăng.
Là cô gái vẫn thường muốn gây sự với A Dư.
“Không phải ngươi thích vung cái gậy rách này lắm sao?” Nàng ta nhếch mép cười lạnh. “Để xem ta ném nó đi, ngày mai ngươi chỉ còn cây kiếm gãy này mà thi đấu.”
Nói rồi, nàng ta nhấc ta lên, đặt một thanh kiếm trông như mới mà thực ra chỉ chạm nhẹ đã vỡ, rồi ném ta xuống vực.
Trên đỉnh núi gió thổi phần phật, nàng ta không chút biểu cảm, quay lưng bỏ đi.
Sáng hôm sau A Dư tỉnh dậy, dụi dụi mắt, thì đã thấy thiếu nữ kia dẫn theo vài người bước vào phòng.
“Ồ, A Dư mới tỉnh à,” nàng ta cười tươi như hoa, “sao không thấy cây gậy ngươi hay dùng? Hôm nay chẳng phải định mang nó ra đánh với bọn ta sao?”
A Dư nhíu mày, rồi từ góc giường lấy ta ra: “Đây không phải sao?”
Thiếu nữ đứng đầu chợt cứng mặt, lẩm bẩm: “Sao có thể như thế được?”
A Dư chẳng thèm để tâm, xách ta lên rồi vội vàng chạy đến đấu trường.
Ta nghiến răng ken két, hận không thể tát cho từng đứa kia mỗi đứa vài bạt tai.
Đêm đó, thật sự là khiến ta mệt lử vì phải bay đi bay về. Vách đá ấy cao không dưới vạn trượng, ta vỗ cánh thở phì phò cả đêm mới có thể quay lại.
Cũng chính nhờ lần đó, mà tính khí tích tụ mấy vạn năm của bản thần kiếm ta bị khơi dậy. Vậy nên trên đài chọn lựa, mọi người mới thấy A Dư như biến thành một người khác. Cây gậy trong tay nàng lướt qua lòng bàn tay và quanh thân thể, hư hư thực thực, chiêu nào chiêu nấy đều thẳng đánh vào chỗ hiểm của đối thủ.
Khi đấu với thiếu nữ nọ, chỉ dùng vài ba chiêu đã đánh nàng ta bay khỏi võ đài, thậm chí cây gậy ấy còn vô tình quất lên mặt người ta mấy cái tát thật giòn giã.
Khiến đối phương khóc không thành tiếng, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Và thế là A Dư dễ dàng đoạt hạng nhất.
A Dư đứng ngẩn ra tại chỗ, còn Tô Ngôn thì kích động chạy đến, siết chặt vai nàng: “Tiểu sư muội, không ngờ muội ngày thường vẫn giấu tài như thế! Chúc mừng muội, từ nay chúng ta là đồng môn!”
A Dư chỉ lặng lẽ vuốt ve ta, không nói một lời.
Tiểu Xuyên cũng đậu vào Kiếm Tông như nguyện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất