Chương 4
Tuy giành hạng nhất, nhưng Linh Hư Kiếm Tông vẫn phân cho A Dư một vị sư phụ mà xưa nay chẳng ai chọn.
Là một lão nhân, thiên phú kém cỏi không khác gì A Dư.
Một lão già, một phế nhân, một cây gậy sắt – không ai để mắt.
Lão đầu ấy cũng chẳng mấy khi để ý đến A Dư. Mặc cho nàng sốt ruột muốn học tuyệt kỹ để báo thù, lão mỗi ngày chỉ bắt nàng rèn luyện thân thể, điều tức dưỡng khí, tuyệt nhiên không truyền dạy bất kỳ kiếm pháp nào.
A Dư cũng không hỏi thêm, cần mẫn tu luyện, sáng chạy bộ, chiều ngồi thiền.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, lão đầu ném nàng vào một hồ nước tiên rửa tủy.
“Ở đây mấy ngày đi. Hồ này chính là dành cho người như ngươi – không có căn cơ, chẳng có linh cốt.”
Ta đã ở bên A Dư suốt hai ngày ấy.
Nàng chịu đau đớn cùng cực. Tiên hồ rửa tủy là quá trình lột xác từ đầu đến chân, chẳng khác nào bị nghiền vụn từng tầng thịt xương rồi lại ghép lại. Hiếm ai có thể chịu nổi sự hành hạ như vậy.
Sau này ta mới hiểu, trong cõi tu hành, nếu đã chẳng có thiên phú hay vận mệnh ưu ái, thì chỉ còn cách lấy can đảm và ý chí mở đường máu mà đi.
Mà A Dư – khúc gỗ mục ấy – lại sinh ra một trái tim kiên cường như đá tảng.
Hai ngày sau, căn cơ nàng được tái tạo. A Dư quỳ xuống cầu xin sư phụ dạy kiếm pháp.
Lão đầu chỉ lạnh nhạt đáp: “Ta không biết mấy thứ kiếm pháp cao thâm huyền diệu ấy. Ta chỉ biết một chiêu. Chỉ một chiêu này thôi.”
Rồi lão thi triển chiêu ấy. Ngoài ta và A Dư, không ai khác trên thế gian từng được thấy.
Tô Ngôn vẫn thường tới tìm A Dư. Nàng ngày càng xinh đẹp rực rỡ. Hai người thường cùng luyện kiếm dưới ánh trăng, chẳng khác nào một đôi bích nhân trong tranh vẽ.
Một hôm, Tô Ngôn tỏ tình với A Dư. Hắn nói lòng đã sớm yêu nàng.
Đêm đó, đôi má A Dư ửng hồng như mây chiều.
Ta nhớ lại Phù Sinh Nữ Quân. Khi ấy, nàng cũng mang vẻ ôn nhu dịu dàng như thế.
Nhưng nàng không giống A Dư. Là nữ trung hào kiệt, phong thái phi dương, cuối cùng lại bại dưới tay một nam nhân.
Nếu bảo ta cam tâm tình nguyện nhận chủ, thì A Dư chẳng qua chỉ là một kẻ bình thường, sao có thể so với tuyệt thế thiên kiêu như Phù Sinh Nữ Quân?
Đêm ấy có người gõ cửa. Vừa mở cửa ra, A Dư đã thấy Tiểu Xuyên toàn thân đẫm máu ngã gục vào lòng mình.
A Dư chết lặng, ôm chặt lấy hắn. Một kiếm xuyên ngực, nàng muốn bịt vết thương lại, nhưng máu vẫn trào ra như suối, chẳng tài nào cầm được.
Tiểu Xuyên ngậm một ngụm máu trong miệng, bàn tay siết tay A Dư thật chặt, như gom hết sinh lực còn sót lại: “Chạy… mau chạy… cẩn thận… hắn…”
Nói xong liền tắt thở.
Hắn là ai?
Ta thở dài xúc động. Đúng là, ở thời khắc then chốt lại cắt ngang – chẳng phải đó mới là đạo lý bất bại của mọi câu chuyện sao?
Mọi người kinh hoảng, ai nấy đều hỏi là kẻ nào ra tay?
Đầu ngón tay A Dư khẽ run, cố nén cơn sụp đổ trong lòng: “Ta xem vết thương rồi… là người của Huyết Sát Tông.”
Tô Ngôn buồn bã nói: “A Dư, đừng quá đau lòng.”
Huyết Sát Tông nay thế lực cực mạnh, còn Linh Hư Kiếm Tông thì đã suy tàn. Nếu trực diện đối đầu, e là lưỡng bại câu thương. Không ai dám mở miệng báo thù.
A Dư tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày, chẳng tiếp ai.
Nàng chỉ ôm chặt lấy ta, cuộn người trên giường mà rơi lệ không ngừng.
Tiểu Xuyên là người thân duy nhất còn sót lại từ ngôi làng nhỏ kia – chỉ cần hắn còn, nàng còn nơi gọi là cố hương. Nay Tiểu Xuyên cũng mất rồi, nơi chốn xưa cũ cũng chẳng còn vết tích.
“A Thiết, ta thật vô dụng phải không…” A Dư rơi lệ, “Ta chẳng bảo vệ nổi ai, ta là một phế nhân. Ta biết ngươi cũng không phải vật tầm thường… mà ta lại là một kẻ chẳng ra gì như thế…”
Ta chấn động trong lòng, mặc kệ nước mắt nàng nhỏ ướt cả thân ta.
Đúng vậy, A Dư, ngươi chính là kẻ vô năng ấy.
Nhưng ta sẽ mãi ở bên ngươi, bởi vì ta cũng chỉ là một cây gậy gãy gập, vô dụng như ngươi.
Lão đầu xem qua vết thương của Tiểu Xuyên, lần đầu lộ vẻ nghiêm trọng.
“Hắn bị thương bởi ma binh thời thượng cổ – Xuy Vưu đao. Có thể gắng gượng đến gặp ngươi một lần cuối, đã là ngoài sức tưởng tượng. Xuy Vưu đao xuất thế… nhân gian e là sắp gặp đại họa.”
Phải rồi, chính Xuy Vưu đao – tội đầu khiến nàng mất người thân.
Nhưng tại sao lại chọn giết một kẻ chẳng hề nổi bật như Tiểu Xuyên?
A Dư trầm mặc hồi lâu, mới cất tiếng hỏi: “Trên đời này… có binh khí nào có thể đối kháng với Xuy Vưu đao không?”
Lão đầu suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Nói dễ hơn làm. Xuy Vưu đao là do Chiến Thần Xuy Vưu rèn ra, chẳng những tổn thương kẻ địch, mà còn nuốt cả linh hồn chủ nhân. Ma tính cực mạnh. Trừ ba thần kiếm thời thượng cổ, chẳng gì có thể địch lại.”
“Nhưng… Huyền Nguyên kiếm đã thất lạc trong đại chiến năm xưa. Trảm Lô kiếm thì chìm đáy vực của tam thiên thế giới. Còn Xích Tiêu kiếm…” Lão thở dài, “Xích Tiêu là kiếm đế đạo, chuyên khắc ma khí, tương truyền từng là kiếm của Nhân Hoàng – chém yêu khai thế. Sau này thăng thần, chẳng rõ tung tích. Muốn tìm… chẳng khác nào mộng giữa ban ngày.”
Nói đến đây, lão đầu lại bất giác liếc nhìn ta một cái.
A Dư cả đêm không ngủ, ôm lấy ta chờ trời sáng.
Hôm sau, nàng bắt đầu khổ luyện kiếm pháp, chiêu thức kia được nàng luyện đi luyện lại đến cả ngàn lần.
Không hề biết mệt, chẳng màng ăn ngủ.
Tô Ngôn tìm tới. Vị công tử như tiên giáng trần kia thấy người mình thương sầu muộn, lòng cũng không yên. Không biết từ đâu hắn tìm được một thanh danh kiếm.
“A Dư, đây là Hàn Quang kiếm, do danh tướng rèn nên. Ta vất vả lắm mới lấy được. Nếu đã muốn báo thù cho Tiểu Xuyên, sao có thể thiếu một binh khí vừa tay?”
Không ngờ A Dư từ chối: “Không cần đâu, sư huynh. Ta vẫn dùng A Thiết thuận tay hơn.”
Tay Tô Ngôn đưa kiếm chợt buông thõng, gượng cười: “Hàn Quang kiếm rất hợp với Long Ngâm kiếm của ta. A Dư, chúng ta luyện là kiếm pháp, không phải côn pháp. Huống chi cây gậy này của muội rỉ sét loang lổ, tương lai muội có thành tựu, nó sao xứng với muội?”
Không ngờ A Dư lại bình thản liếc hắn, kiên quyết đáp: “Sư huynh, một thanh kiếm có nổi danh hay không, không phải do chính nó, mà do người cầm nó. Nếu người đó kiếm pháp siêu quần, ta tin, dẫu chỉ là một cây gậy bình thường, cũng có thể trở thành danh kiếm.”
Lời ấy chạm đến dây đàn sâu nhất trong lòng ta, khiến ta sững sờ không thôi.