Nhất Kiếm Sơn Hàn

Chương 6

Chương 6
Một tháng sau, A Dư và Tô Ngôn dẫn theo những sư huynh đệ còn sống sót, kéo quân đến thẳng sơn môn Huyết Sát Tông.
Hôm ấy trời âm u, mây đen dày đặc. A Dư nắm lấy ta, đứng đầu hàng ngũ.
Gió rít từng hồi, thổi tung áo trắng của nàng. Thiếu nữ mang khí thế lạnh lẽo, đối mặt trực diện với chưởng môn Huyết Sát Tông và hàng loạt đệ tử của hắn.
Chưởng môn Huyết Sát Tông tay cầm hai cây chùy xương rồng, mắt đỏ như máu: “Bọn ta chưa từng tập kích Linh Hư Kiếm Tông các ngươi! Hừ, tiểu bối vô tri lại dám đến gây chuyện? Thật nghĩ Huyết Sát Tông ta sợ các ngươi chắc?”
A Dư siết chặt lấy ta, nhắm mắt một khắc rồi từ từ mở ra: “Nói nhiều vô ích. Hôm nay, thù diệt thôn, thù diệt môn, ta nhất định phải đòi lại cho bằng được!”
Hai bên giương binh bạt kiếm, A Dư giơ cao ta lên.
Tia sáng lóe lên giữa trời mây sấm chớp, một luồng kiếm khí hóa thành cung trăng dài, trong tay A Dư, ta phát huy ra sức mạnh tích tụ suốt bao năm luyện kiếm, nhưng khi chém đến giữa chừng, đột nhiên đổi hướng—mũi kiếm ta không sai chút nào, đâm thẳng vào tim Tô Ngôn đứng ngay phía sau nàng!
Khoảnh khắc ấy, vạn vật tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều chết lặng.
Chưởng môn Huyết Sát Tông ngớ người, tay vẫn giữ nguyên tư thế vung chùy: “Cái… cái gì vậy?”
Ta cũng chẳng hiểu nổi!
Máu của Tô Ngôn vấy đầy mũi kiếm, ta thậm chí cảm nhận được trái tim hắn đang giãy giụa điên cuồng.
Hắn trừng lớn mắt, khó nhọc ngẩng đầu lên, máu tuôn đầy miệng.
“Tại… sao?” Hắn lộ vẻ không thể tin nổi.
Ánh mắt A Dư là hận ý sâu nặng, lạnh lẽo và sắc bén. Nàng còn nhấn ta sâu thêm một tấc vào ngực hắn.
Tay trái nàng rút ra một mảnh vải trắng thấm máu, trên đó còn thêu hình nhành trúc – là một góc áo bị kiếm khí cắt xuống.
A Dư lạnh lùng: “Lúc Tiểu Xuyên hấp hối, đã nhét mảnh vải này vào tay ta. Ta chưa từng kể cho bất kỳ ai. Tô Ngôn—là ngươi đã giết huynh ấy.”
Tô Ngôn sững sờ nhìn mảnh vải, rồi đột nhiên nở một nụ cười kỳ lạ lạnh lẽo.
A Dư như đã hận đến tận xương tủy, lập tức rút ta ra, máu bắn tung tóe, Tô Ngôn ngã gục xuống đất.
“Ngươi tưởng ta thật sự mắc bẫy ngươi sao? Tô Ngôn, đúng là ta từng động tâm với ngươi, từng không dám tin… Nhưng những ngày qua cùng ngươi giằng co, chỉ là để xác minh chân tướng. Cho đến khi ta thấy chiếc áo dài thiếu góc vải trong tủ đồ của ngươi—e là ngươi chưa kịp thiêu hủy.”
“Ta ngày ngày đến tìm ngươi luận kiếm, cùng ngươi gió trăng hoa tuyết, chẳng qua là để nắm bắt mọi chiêu thức của ngươi, khiến ngươi buông bỏ phòng bị. Ngươi có biết ta đã nhẫn nhịn bao lâu chỉ để đợi khoảnh khắc hôm nay không?”
“Ngươi không chỉ giết Tiểu Xuyên, còn đả thương sư phụ và các trưởng lão. Ngươi lợi dụng lòng tin của họ, lúc ngoại địch xâm nhập thì quay đầu tập kích từ bên trong!”
Chúng đệ tử phía sau ồn ào phẫn nộ, xông lên chất vấn hắn.
Có lẽ thấy bại lộ rồi, Tô Ngôn cũng chẳng buồn che giấu nữa, nhìn mảnh vải mà nói đầy thản nhiên: “Thật là trăm kín vẫn có một sơ. Nhưng thì sao? Là bọn chúng ngu mà thôi. A Dư, ngươi thông minh như vậy, còn che giấu thực lực… khiến ta càng thêm yêu mến.”
Vừa nói, hắn vừa liên tục hộc máu, trông cực kỳ đáng sợ.
A Dư bật cười lạnh: “Ta lừa ngươi thôi, ta thật ra cũng chẳng chắc ngươi có tập kích trưởng lão hay không, chỉ đoán đại.”
Tô Ngôn bị chọc giận đến ho sặc sụa.
A Dư có một thói quen mà ta chẳng rõ từ đâu - rất thích bổ dao.
Tô Ngôn vừa định gượng đứng dậy, nàng đã lập tức dùng ta quật thêm một nhát, hắn bị đánh bay ra xa.
“Tại sao? Sư môn đối xử với ngươi tốt như vậy, Tiểu Xuyên cũng không oán không thù, sao ngươi lại giết họ!” A Dư mắt đỏ ngầu, hận ý ngập trời.
Trong tình cảnh trọng thương ấy, Tô Ngôn vẫn cố trụ dậy.
Mây đen tụ lại, cuồng phong gào thét, từ thân thể hắn bất ngờ phát ra từng luồng ma khí.
Ma khí tụ lại, hóa thành một mỹ nhân áo đỏ, dung mạo yêu mị khó phân nam nữ.
Phía sau, đôi mắt Tô Ngôn đã tan rã ánh sáng, hắn ngã xuống, không còn sinh khí.
“Chán thật.” Mỹ nhân áo đỏ nhướng mắt nguy hiểm, “Ban đầu còn định khiến các ngươi và Huyết Sát Tông tàn sát lẫn nhau, để bản tọa ngồi không hưởng lợi… Xem ra không ổn rồi.”
Ta bỗng nhiên rung lên dữ dội trong tay A Dư.
Hơi thở sát khí kia, gương mặt đáng ăn đòn kia… chẳng phải chính là đại ma đầu từng giết Phù Sinh Nữ Quân – Cảnh Uyên sao!?
A Dư sững người: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Dư nhi.” Cảnh Uyên nửa cười nửa không, “Ngươi hỏi vì sao ta giết Tiểu Xuyên ư? Vì hắn đã nhìn thấy thứ không nên thấy.”
Y khẽ vung tay, đất trời chấn động, bầu trời vang lên tiếng rít, một thanh loan đao chạm khắc đầy phù văn từ hư không xuất thế!
Cùng lúc đó, quanh thân ta cũng trào ra sát ý mãnh liệt không sao kiềm chế.
Khí tức tàn bạo ngập tràn, khiến ta cực kỳ khó chịu.
“Xuy Vưu Đao!” Chưởng môn Huyết Sát Tông thất thanh: “Là Xuy Vưu Đao tái thế!”
A Dư suýt nữa không cầm nổi ta.
Cái đao nát kia, còn ra sân rình rang hơn cả ta - kiếm thần một thời!
“Tiểu Thiết, bình tĩnh!” A Dư ngẩng đầu, nhìn thấy loan đao trong tay Cảnh Uyên, giận dữ quát: “Kẻ diệt cả thôn ta… không phải Huyết Sát Tông - mà là ngươi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất