Chương 5
A Dư đã thay đổi, nhưng không thể nói rõ là thay đổi ở điểm nào.
Nàng không còn khóc nữa, chỉ là đối xử với bản thân tàn nhẫn hơn, ngoài việc ngồi thiền, leo núi và luyện kiếm, dường như trên đời này chẳng còn điều gì có thể khiến nàng quan tâm.
A Dư vẫn tìm Tô Ngôn để luận kiếm, hai người thường xuyên đối chọi trên đỉnh Côn Ngô Sơn, thân ảnh thiếu niên và thiếu nữ bay lượn, tay cầm kiếm giao đấu, ánh trăng đổ xuống, trông đẹp đôi hệt như người trong tranh.
Họ thì đẹp đôi rồi, nhưng ta thì khổ sở vô cùng. Khi thanh Long Ngâm Kiếm của Tô Ngôn và chiêu thức của ta giao tranh, trời đất ơi ta đã phải nhẹ nhàng đến mức nào để không chém đứt nó.
Đêm đó Tô Ngôn đã hôn A Dư.
Mũi họ chạm vào nhau, Tô Ngôn nâng mặt A Dư thì thầm: "A Dư, chúng ta đã là đạo lữ, ta nguyện vĩnh viễn theo đuổi và canh giữ, đợi sau này diệt trừ Huyết Sát Tông, chúng ta thành hôn có được không?"
A Dư không nói một lời, chỉ vành tai hơi ửng đỏ, khẽ gật đầu.
Ta đứng tựa vào tường, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Lại là một người bị trai đẹp mê hoặc đến mất hồn mất vía.
Ta bất mãn liếc nhìn thanh Long Ngâm kiếm bên cạnh Tô Ngôn, thanh kiếm vốn đang ngoan ngoãn đứng cạnh, bỗng nhiên như cảm nhận được điều gì đó, thế mà lại run rẩy.
Tô Ngôn có chút nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng là không có tiền đồ. Ta thu hồi ánh nhìn—chỉ một ánh mắt mà ngươi, thanh kiếm rách nát này, đã sợ đến thế sao.
Ôi, thật nhớ những ngày cùng Huyền Nguyên kiếm chém nhau đến mẻ lưỡi.
Sáng hôm ấy, sư phụ để lại một phong thư, nói rằng người muốn du ngoạn nhân gian, dặn nàng chớ nhớ mong.
Vậy là chủ nhân ngọn núi này, từ đó, trở thành A Dư.
A Dư đôi khi rất nhớ sư phụ, nàng ngồi nơi cửa, lẩm bẩm một mình: “Tiểu Thiết, ngươi nói xem, sư phụ có nhớ chúng ta không? Sao người đi nhanh như vậy? Ta còn chưa kịp nói lời từ biệt nữa…”
Ta ngáp một cái.
Ngốc tử. Sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, thân hóa vạn vật, để lại một tia thần thức yếu ớt, vô tình cơ duyên liền trở thành sư phụ của ngươi. Giờ đây, người chỉ là quay về nơi vốn nên trở về.
Cứ thế, ngày qua ngày, năm qua năm, A Dư lặp lại một chiêu kiếm mà lão nhân dạy, luyện đi luyện lại không biết mệt mỏi, rồi lại ngồi nơi thềm cửa chờ sư phụ trở về.
Thế nhưng căn cơ của nàng, chung quy vẫn không thể sánh với những kẻ thiên tư trác tuyệt khác, cùng lắm chỉ có thể vươn tới hàng trung đẳng.
Quả thật, dù có nỗ lực thế nào, vẫn chẳng thể đuổi kịp người ta.
Cho đến một đêm nọ, Linh Hư Kiếm Tông gặp phải cuộc tập kích chưa từng có.
Trăng đỏ treo cao, mưa lớn như trút, sát khí cuồn cuộn bốc lên.
Giữa thiên địa, một kiếm trận lộng lẫy hùng tráng dâng lên, vô số đạo kiếm khí lưu chuyển trong trận, hàn khí sắc bén ập tới bất ngờ.
Đó là Tuyệt Mệnh Kiếm Trận—hàng phòng ngự cuối cùng của Linh Hư Kiếm Tông.
Ánh đao bóng kiếm đan xen giữa tiếng gào thảm thiết.
Khi A Dư đến nơi, chỉ thấy thi thể vô số đệ tử nằm trong vũng máu, bọn họ vốn là những thiên tài tiền đồ vô lượng.
Chư vị trưởng lão đều đã ngã xuống, chưởng môn trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Tô Ngôn bị thương nặng, nằm bẹp dưới đất, thoi thóp khuyên nàng hãy mau chạy trốn.
Địch nhân ập đến lặng lẽ, nhưng A Dư lại trông thấy rõ ràng hoa văn mặt trăng trên y phục bọn chúng.
Lại là Huyết Sát Tông!
Trận chiến này, phe địch cũng tổn thất nặng nề, chẳng bao lâu sau liền rút lui.
A Dư quỳ một gối xuống đất, khuôn mặt nàng ẩn trong bóng đêm, ta không thấy rõ, chỉ thấy một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.
Lại một lần nữa… lại là thảm kịch như vậy!
“Đến lúc rồi.” A Dư siết chặt tay đến nỗi lòng bàn tay rỉ máu, khi ngẩng đầu, ánh mắt đã lấp lánh hàn quang, “Ta nhất định phải chém hắn!”
Tô Ngôn nắm chặt tay A Dư, trong mắt tràn ngập thù hận: “Phải báo thù! Vì sư phụ, vì các sư huynh đệ đã khuất! Huyết Sát Tông - giết không tha!”