Nhất Kiến Khuynh Tâm

Chương 10

Tiết Dân Nghi long trọng cuối cùng cũng đến, ngày lễ vạn chúng mong đợi cuối cùng cũng bắt đầu, không một ai trong Đông Tư quốc là không muốn tận mắt chiêm ngưỡng dung mạo của Hoàng hậu nước Đông Tư bọn họ.

Phố xá phồn hoa náo nhiệt, đoàn người đông đúc như trẩy hội, không thể phủ nhận đây là một quốc gia quốc thái dân an, quân chủ nơi đây anh minh nhường nào.

“Chà, đúng là náo nhiệt thật! Rất đông người dự lễ nha, xem ra có thể sánh với nước Nguyên Trung chúng ta.” Giữa đám yến oanh náo nhiệt là một cô gái xa lạ, không sai, người này chính là một trong bốn nha hoàn được Nữ vương nước Nguyên Trung – Thuấn vũ nữ vương sủng ái, cũng chính là Vương hậu của Vương thượng đương triều Đông Tư quốc.

“Này này, xem ra ngài cũng rất biết cách trị nước.” Vừa dạo bước ngắm ngía xung quanh, Thủy Văn vừa xoay người nói chuyện với nam tử sau lưng.

“Ơ kìa, nàng cứ thế dùng tiếng ‘này’ mà gọi bổn vương sao, đúng là thú vị.” Nghe Thủy Văn nói vậy, Thiên vương lập tức nở nụ cười. Thật lòng mà nói, dưới quyền mình trị vì có thể khiến cuộc sống bách tính Đông Tư quốc ấm no, trong lòng Đông Phương Thiên không khỏi tự hào.

“Xí.” Trông vẻ mặt đắc ý của Đông Phương Thiên, Thủy Văn khẽ hừ một tiếng rồi tiếp tục tham quan đó đây.

“Ha ha, xem ra nàng cũng phải thừa nhận bổn vương có thể sánh bằng, thậm chí mạnh hơn nữ vương thần thánh của nàng rồi nhỉ!”

“Ngài bớt cao ngạo đi. Ngài đó, không thể nào sánh được với nữ vương của bọn ta đâu. Tuy nữ vương luôn thích đùa dai, nhưng ta biết, ta luôn biết trong lòng nữ vương ta luôn nắm giữ một ví trí, hơn nữa còn là vị trí quan trọng đấy!” Càng nói, Thủy Văn càng rơi vào hồi tưởng, lúc này nàng mới hiểu hóa ra nàng thương nhớ Thuấn Vũ nữ vương đến vậy, thương nhớ các tỷ muội ở Nguyên Trung quốc đến vậy.

Thấy Thủy Văn nàng rơi vào hồi tưởng, lại nghe nàng hết lời khen ngợi Thuấn Vũ nữ vương tài giỏi ra sao, trong lòng hắn có hơi khó chịu, tựa như bị kẻ khác dùng kim ghim vào lòng, “Nếu trong lòng ta chỉ có duy nhất một mình nàng, thì trong lòng nàng địa vị ta có hơn được Thuấn Vũ nữ vương?” Giọng hắn không khác gì tiểu hài đang giận dỗi, Đông Phương Thiên trước nay vốn kiêu ngạo lại thốt ra những lời ngay đến bản thân hắn cũng bị bất ngờ.

“Cái gì?” Thủy Văn đang chìm đắm trong suy nghĩ nào có nghe thấy lời Đông Phương Thiên nói, nàng còn bị xâu hồ lô đường bày bán phía trước hấp dẫn.

“Khụ, không có gì.” Nhìn Thủy Văn nàng ngây ngốc, Đông Phương Thiên ho khan một tiếng lấy lại tinh thần rồi rảo bước về phía trước.

“Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn Đông Phương Thiên đi xa, Thủy Văn gào lên sau lưng hắn, “Sao hôm nay anh ta lại kỳ quái thế nhỉ, thật không hiểu nổi.”

Đúng vậy, đúng là không hiểu nổi, Đông Phương Thiên thực sự không hiểu nổi cảm giác hắn dành cho tiểu nha đầu được Thuấn Vũ nữ vương dạy dỗ kia. Có phải hôm nay hắn đã trúng tà rồi không, xem ra tính toán trước nay của hắn đều sai lầm cả rồi…

“Tối nay không được chạy lung tung, biết không?” Dáng người cao ngất của Đông Phương Thiên đứng cách chỗ Thủy Văn trong điểm không xa, xem bọn nha hoàn thay nàng vấn tóc, thoa son, hắn không tự chủ được bước đến cầm lấy đồ vẽ lông mày trên bàn. Đám nha hoàn thấy Thiên vương đến bèn lui cả ra phía sau, mặt trời chiều bóng ngả về Tây, một màn đẹp mắt cứ thế phô diễn.

Thủy Văn khẽ ngẩng đầu, ánh tà dương hắt lên y phục trên người Đông Phương Thiên, trong lòng nàng thầm hâm mộ, đúng là nam tử anh tuấn nha…

“Nước miếng chảy kìa.” Thủy Văn đang chìm trong si mê chợt nghe thấy câu nói kia, nàng theo bản năng đưa tay lên sờ cằm.

“Đừng động đậy, hoa sẽ vẽ không đẹp.” Đông Phương Thiên nắm lấy tay Thủy Văn, vừa cười ha hả vừa nói.

Lúc này Thủy Văn mới ngộ ra, hóa ra nàng bị Đông Phương Thiên lừa gạt.

“Ngài, đáng ghét.” Thủy Văn hờn dỗi nói, nàng đứng dậy muốn rút tay về, Đông Phương Thiên nào chịu buông ra, hắn dùng sức kéo cả người Thủy Văn về phía mình.

“Ạch…” Thủy Văn sửng sốt, nàng không nghĩ tới kết cục này, Đông Phương Thiên vui vẻ ôm lấy nàng, có loại cảm giác đắc ý vì ôm được mỹ nhân.

“Ngài… Buông!” Thủy Văn có phần ngượng ngùng, giãy dụa liên hồi.

“Vương hậu của ta nhiệt tình như vậy, bổn vương sao có thể không tiếp nhận nhỉ? Phải không? Ha ha.” Đông Phương Thiên xuân phong đắc ý nhìn Thủy Văn, buông lời trêu ghẹo nàng.

“Ngài…”

“Thủy Văn.” Đông Phương Thiên dịu dàng gọi tên Thủy Văn đang tựa vào người mình, khiến Thủy Văn định nói điều gì những lại không dám. Đây là lần đầu tiên Đông Phương Thiên gọi tên nàng, vì sao Thủy Văn nàng lại cảm thấy giọng nói của hắn ta mê người đến vậy…

“Hửm?” Thủy Văn đang nép mình trong lòng Đông Phương Thiên không tự chủ được đáp lại.

“Vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta có được không?” Bỗng chốc Đông Phương Thiên thốt ra câu nói này. Mặt trời chậm rãi xuống núi, Đông Phương Thiên không lên tiếng, Thủy Văn cũng chẳng nói gì…

“Vương thượng, đến giờ rồi…” Hoa Khải thấy ánh dương dần khuất sau rặng núi, lại thấy tình cảnh hai người nọ trong điện, thời gian không thể chờ được nữa nên đành lên tiếng sát phong cảnh

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất