Nhật Ký Làm Quả Tiên Trường Sinh

Chương 4:

Chương 4:
Trần Bì ôm lấy ta, bay về phía cửa hàng nhỏ của ta.
“Nơi này vốn là phủ cũ của Thần Rau Quả. Sau khi y quy tịch, rau và quả chia tách, tộc rau củ đã suy tàn, tòa cung điện này liền do trái cây kế thừa. Giờ đây, ngài chính là chủ nhân của nơi này.”
Trần Bì đặt ta xuống trước cửa, làm một động tác “mời”.
Ta đẩy cửa bước vào, vừa quan sát vừa thuận miệng hỏi: “Tộc rau củ sao lại suy tàn rồi?”
“Phí muối, phí dầu.”
……
“Cả tòa cung điện đã được tu sửa lại. Ngài xem thử chỗ nào chưa hài lòng, chúng ta sẽ sửa tiếp.”
Ta gật đầu, đảo mắt nhìn qua từng căn phòng san sát trong tòa cung điện hình quả bí ngô, cùng những quả tiên đang nằm phục ở cửa, muốn nhìn ta nhưng lại không dám.
“Ta rất hài lòng.”
Ta quay đầu nhìn Trần Bì, y vẫn chưa có ý định rời đi. “Ngươi không cần ra mặt trận để hỗ trợ cha ta sao?”
Trần Bì khựng lại, một lúc sau mới phản ứng kịp ta đang nói đến ai, nghiêm túc đáp: “Thượng Thần ra lệnh cho ta phải luôn ở bên cạnh bảo vệ ngài, đảm bảo an toàn cho ngài.”
Yê? Trần Bì chính là cánh tay đắc lực của Bạch Dục mà, vậy mà Bạch Dục lại để cả vợ lẫn huynh đệ bên cạnh ta. Quả thật tình phụ tử sâu nặng như núi đây rồi! Nghĩ đến cha ruột của ta, trước khi xuyên đến đây, ta thắng ông hai đồng trong ván bài tiến lên, thế là ông giận dỗi suốt đêm.
“Từ nay sinh hoạt hằng ngày của ngài sẽ do các quả tiên lo liệu, an ninh trong cung điện do ta phụ trách. Hôm nay đã muộn, ngài hãy nghỉ ngơi sớm. Sáng mai còn phải diện kiến Thiên Quân để nhận phong hiệu chính thức.” Trần Bì ôm quyền, dẫn theo đám tiểu tùy tùng đi gác.
Y vừa đi, các quả tiên liền ùa ra, đại sảnh nhất thời chật cứng. Một lão quả tiên đề nghị bày mười mấy bàn tiệc để ăn mừng vài ly, ta vội xua tay: “Không nên xa xỉ lãng phí!”
Lão quả tiên có chút thất vọng, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không cam lòng hỏi: “Vậy đợi ngài đầy tháng, chúng ta làm tiệc đầy tháng cho ngài nhé?”
……Tùy ngươi vậy.
Cuối cùng, buổi tiệc được đổi thành buổi gặp mặt ngắn gọn. Các quả tiên tự giới thiệu qua loa hai câu với ta rồi lui xuống.
Trong buổi gặp mặt này, những nữ phụ quan trọng chưa từng xuất hiện trước đó cũng lộ diện.
Lão Trường Sinh Quả vốn là hóa hình sau khi chín, sức mạnh to lớn, lại được Bạch Dục dung túng nên thường xuyên gây rối, thậm chí ức hiếp người khác trước rồi bị trả thù. Chính nàng ta bị dưa hấu và nho xúi giục làm những việc thương thiên hại lý.
Lần này ta chỉ là một trái cây chưa chín hẳn, không có khả năng gây sóng gió, tự nhiên cũng không kết thù oán với họ.
Bữa tối của ta vô cùng phong phú, theo lời củ cải và rau củ mang đồ ăn đến thì đây là do Thực Thần đích thân nấu. Dù không hiểu tại sao nhưng ta không thấy đói, tuy nhiên vẫn nể mặt Thực Thần, thử qua mỗi món một chút.
Đêm đến, ta nằm trên giường, cứ lăn qua lăn lại như bánh tráng mà nghĩ mãi không thông. Ta, một kẻ vốn ăn khỏe như heo, sao giờ lại không có cảm giác thèm ăn? Chẳng lẽ vì thuộc tính thực vật nên khẩu vị cũng thay đổi? Vậy ta ăn gì bây giờ? Phân bón? Đây chính là thời cổ đại, thời đại của phân phân mà!
Ta trở mình lâu thật lâu, cuối cùng mang theo câu hỏi làm thế nào chế tạo phân bón ở thời cổ đại mà chìm vào giấc ngủ.
Ta ngủ rất say, một khi đã ngủ thì không gì có thể đánh thức ta dậy được. Sáng hôm sau, khi chỉnh trang y phục, các quả tiên bên cạnh đều thâm quầng mắt. Hỏi ra mới biết đêm qua Thiên Cung có kẻ trộm lẻn vào, gây náo loạn khiến mọi người hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên của ta là: Ngoài Lục Hành ra còn ai vào đây?
Khi ra cửa, Mộc Khinh Khinh đã đứng chờ sẵn, ăn mặc chỉnh tề. Trong lòng ta căng thẳng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mà run không ngừng.
“Phải đi thật sao? Lát nữa có nhiều người không?”
Nàng khẽ nói: “Yên tâm đi, Thiên Quân biết ngài nhút nhát nên đã dặn dò các thần tiên, không được nhìn trộm ngài, cũng không được tìm ngài để buôn chuyện.”
Ta gật đầu, ừ! Ta không sợ, loại trường hợp nhỏ này, loại trường hợp nhỏ này…
“Gặp Thiên Quân có cần quỳ lạy không…”
“…Thiên Cung không có lệ này.”
Vì ta không biết phép thuật, hoàn toàn dựa vào Mộc Khinh Khinh dùng mây đưa ta tới hội nghị. Đến cửa Điện Huyền Thiên, nàng thả ta xuống, vì cấp bậc thấp nên nàng chỉ có thể đứng ngoài nghe.
Ta run rẩy bước vào đại điện, ngay lập tức nhìn thấy Thiên Quân ngồi cao cao phía trên. Diện mạo của y khiến ta nhớ đến bức tranh Thần Tài treo trong nhà thuở nhỏ.
Cố gắng lên, bạn à! Ta tự động viên bản thân, nhất định phải tỏ ra thanh lịch, bình tĩnh, thể hiện phong thái của một thanh niên tốt trong xã hội hiện đại!
Lần đầu gặp mặt, nhất định phải giữ vững khí thế. Trong đầu ta xoay chuyển nhanh chóng, thoáng chốc chợt nhớ đến nghi thức cúng mộ, liền hướng về Thiên Quân thực hiện nghi lễ cao nhất: Ba lần cúi chào.
“Thiên Quân khỏe, tiểu thần Trường Sinh Quả đến chúc mừng năm mới! À không, tiểu thần Trường Sinh Quả đến vấn an Người!”
Xung quanh vang lên những tiếng cười khẽ "chí chí", ta xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Nhưng Thiên Quân lập tức quát ngừng họ, còn điểm danh phê bình: “Dạ Vi Lương, ngươi cười cái gì? Lúc mới tới đây, ngươi còn tệ hơn người ta! Còn ngươi Cầu Tất Ứng, miệng cười méo xệch rồi kìa, có chút phong thái của bậc trưởng bối nào không!”
Những vị thần tiên bị điểm danh đều đỏ mặt vì ngượng, trong lòng ta chợt cảm thấy ấm áp. Thiên Quân trong sách chỉ được nhắc qua vài dòng mà hóa ra lại đáng yêu như vậy.
Sau khi mắng xong, y đưa tay gọi lão tiên nhân phía sau ra trước và nói: “Mau tiến hành nghi lễ phong thần đi, đừng để đứa trẻ đợi lâu.”
Lão tiên nhân cất giọng the thé tuyên bố: “Nghi lễ phong thần bắt đầu! Trường Sinh Quả hãy bước lên nhận phong hiệu!”
Ta lon ton chạy tới, lão tiên nhân lấy ra từ hư không một nhánh cây đưa cho ta: “Đây là pháp khí dùng để hiệu lệnh trái cây thiên hạ. Từ nay về sau, ngươi chính là chủ nhân của nó.”
Ta nhận lấy, thắc mắc hỏi: “Dùng thế nào đây?”
Lão tiên nhân đáp: “Chú ngữ của pháp khí là ‘trái cây trái cây chẳng ngại nhiều’. Ngươi nghĩ đến loại trái cây nào thì niệm tên loại đó. Thử xem, nó chỉ nghe lệnh một mình ngươi thôi.”
Ta nửa tin nửa ngờ giơ nhánh cây lên, vung xuống đất một cái: “Dưa hấu dưa hấu chẳng ngại nhiều!”
Trong chớp mắt, trên mặt đất xuất hiện lăn lóc bảy tám quả dưa hấu to tướng.
Ể?
Thật thú vị!
Ta cố gắng kiềm chế cảm giác muốn thử thêm tỷ lần nữa, chắp tay tạ ơn. Lão tiên nhân mỉm cười: “Tiếp theo là nghi thức trăm thần triều bái. Các vị Thượng Thần có mặt hôm nay đều đã chuẩn bị quà mừng cho ngươi, nhưng vì quá nhiều nên đều đã gửi thẳng về cung điện của ngươi rồi.”
Rồi y lấy ra một cuộn trục: “Hôm nay, ta chỉ đọc danh sách quà mừng của các vị tiên gia tại đại điện. Khi ta đọc xong, ngươi sẽ tạ ơn tất cả mọi người cùng một lúc.”
“Hỏa Thần Dạ Vi Lương tặng một cặp đá lửa!”
“Duyên Thần Cầu Tất Ứng tặng một bình Hợp Hoan Tán!”
“Đạo Đức Thần Cố Đức tặng một quyển Đạo Đức Kinh!”
“Thực Thần Trương Đại Chủy tặng một chiếc nồi đen!”
“Hầu Thần Lục Nhĩ tặng một đôi mắt lửa vàng!”
“Tư Pháp Thần Lãnh Băng Băng tặng một đôi xiềng xích!”
……
“Cuối cùng, Chiến Thần Bạch Dục gửi lời chúc phúc miệng: Trăm độc bất xâm!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất