Chương 5:
Ta nhận lấy cuộn trục, bái tạ chúng thần.
Thiên Quân thoả mãn vuốt râu: “Trường Sinh Quả, kể từ hôm nay, ngươi chính là Thượng Thần của Thiên Cung. Từ nay về sau, hãy gánh vác trách nhiệm của mình, góp phần xây dựng Thiên Cung ngày càng thịnh vượng.
Các ái khanh cũng phải cùng nhau xây dựng đại gia đình hài hòa tốt đẹp!”
Y lại nói thêm một hồi lời sáo rỗng, nghi lễ phong thần theo đúng trình tự kết thúc, mọi người ít nhiều đều có chút mệt mỏi. Gần đến lúc tan tiệc, các vị tiên gia trong mắt lại lấp lánh ánh sáng, nhìn ta mà âm thầm siết chặt nắm đấm, chỉ chờ tan họp sẽ ào lên.
Thiên Quân đành để ta rời đi trước, còn những người khác ở lại mở tiểu hội nghị.
Trên đường về, ta chợt nhớ đến chuyện phân bón, liền hỏi Mộc Khinh Khinh có thể cho ta mượn chút phân hoa để ăn thử không. Kết quả nàng cười suốt dọc đường, bảo rằng chắc ta chỉ đang khó tiêu hóa.
Khi ta trở về cung điện, Trần Bì đang đợi sẵn ở cửa. Ta không kiềm được bèn múa may pháp khí nhỏ của mình để biểu diễn cho y xem: “Trần Bì, xem ta biến phép này nhé, dưa hấu dưa hấu chẳng ngại nhiều! Nho nho chẳng ngại nhiều…”
Trần Bì từ trong đống trái cây bò ra, bất lực cười nói: “Thượng Thần, pháp thuật đừng tùy tiện dùng. Ngài có biết mỗi lần ngài sử dụng, nông dân dưới trần gian sẽ mất đi một phần thu hoạch không?”
Ta lặng người, hóa ra trái cây này đến từ nhân gian.
Thì ra, tiên nhân cũng không có lý do gì để hưởng lợi mà không lao động. Được nhân gian cúng dường thì có trách nhiệm ban phúc cho nhân gian, trừ yêu diệt tà.
Trần Bì nhìn Mộc Khinh Khinh ôm đầy tay trái cây, hỏi: “Tiểu Hoa Tiên sao không nhắc nhở Thượng Thần?”
Nàng cười đáp: “A Quả đang vui vẻ, ta không muốn làm mất hứng của nàng.”
Ta thu pháp khí lại, bế một quả dưa hấu lên và nói: “Ai biết cơm trong mâm, hạt nào cũng vất vả. Là ta hồ đồ rồi, ta tự phạt mười cân.”
Mộc Khinh Khinh vội vàng theo lên: “Ta, ta cũng tự phạt mười cân!”
Trần Bì thở dài nói: “Không cần đâu. Chiều nay đem trái cây phân phát cho các cung là được.”
Mộc Khinh Khinh “ồ” một tiếng, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
Trần Bì đẩy cửa: “Vừa rồi quà mừng của các vị thần cũng đã được đưa tới, chất đầy một căn phòng, Thượng Thần vào xem thử đi.”
Vừa bước vào cửa, ta đã thấy núi quà tặng chất cao như đống, bàn ghế trong đại sảnh đều bị chôn vùi hết. Cũng quá khoa trương đi!
Ta lao lên, dù biết các vị thần đã tặng gì, nhưng niềm vui khi mở hộp vẫn lớn hơn cả cảm giác nhận quà.
“Cái nồi này bóng loáng thật đấy! Đôi xiềng xích này vừa khít quá! Cặp kính áp tròng này, ơ? Sao lại có cặp kính áp tròng?”
Trần Bì nhìn qua, nói: “Đây là Hỏa Nhãn Kim Tinh mà Hầu Thần tặng ngài.”
Dùng thế nào đây? Đường kính lớn thế này làm sao đeo? Ta cầm một bên lên, giơ trước mắt.
“Ê? Trần Bì, sao ngươi trông khô khô xác xác, nhăn nhăn nhúm nhúm vậy?”
Trần Bì lập tức đỏ mặt, quay đầu đi nói: “Bản thân ta vốn là một hũ Trần Bì được ủ ngàn năm.”
Ể?
Ta bắt đầu tò mò không biết nguyên hình của các vị thần tiên rốt cuộc là gì.
Buổi chiều, chúng ta tổ chức đại hội ở Thủy Quả Cung, chủ yếu là để ta làm quen với nghiệp vụ. Ví dụ như năm nay nước nào đó cam sẽ bội thu, thì sẽ cử Cam Quân đến thương lượng với địa tiên nơi đó.
Còn trái cây của Thiên Cung thì do Trần Bì dẫn ta tự mình đi đưa. Ban đầu ta sợ bị người ta giữ lại nói chuyện phiếm, nhưng khi đến nơi thì hầu hết các vị thần tiên đều không có mặt, Trần Bì nói họ đều có việc riêng.
Khi đi ngang qua Chiến Thần Cung, một tiểu tiên nam đưa cho ta một mảnh giấy, là tin nhắn mà Bạch Dục để lại cho ta, đại khái viết chúc mừng ngươi thăng chức thượng thần, phụ thân rất tự hào về ngươi, nhưng chiến sự căng thẳng, đợi sau này sẽ ăn mừng.
Ta hỏi Trần Bì: "Vì sao thần ma lại có xung đột? Cuộc chiến này kéo dài mãi không dứt, hai bên đều chịu tổn thất, hòa bình phát triển mới là đạo lý."
Trần Bì lắc đầu nói: "Không rõ, chiến tranh giữa thần ma đã kéo dài vạn năm rồi. Nhưng nghe nói, vạn năm trước Thiên Cung xuất hiện một cuốn sách, trên đó dự ngôn rằng thần ma sẽ có đại chiến, ban đầu không ai tin, sau đó thật sự đã đánh nhau suốt vạn năm."
"Thật kỳ lạ vậy sao?" Hay chỉ là trùng hợp?
"Không rõ, nghe nói cuốn sách này không chỉ dự ngôn về đại chiến thần ma, mà còn cả những biến đổi sau này của Thiên Cung, đều thành sự thật, nhưng điều này rốt cuộc là sự thật hay chỉ là lời đồn đã không còn cách nào kiểm chứng, dù sao những người từng thấy cuốn sách này đều đã quy hư rồi."
"Vậy, ngươi có từng nghe nói về tung tích của cuốn sách này không?" Tim ta đập thình thịch, nếu cuốn sách này thật sự tồn tại, thì rất có thể nó chính là nguyên tác tiểu thuyết, cách để ta trở về nhà có lẽ liên quan đến cuốn sách này!
Trần Bì trả lời rất dứt khoát: "Chưa từng, những năm nay tam giới có không ít người đang tìm kiếm, nhưng đều không có manh mối, có người nói cuốn sách này e là đã không còn trong tam giới nữa."
Ta nhất thời có chút ảm đạm, nhưng cũng không quá thất vọng, thứ lợi hại như vậy đương nhiên không phải dễ dàng tìm được. Dù nó có thật hay không, vì trở về nhà, ta vẫn phải thử một phen.
Sau khi về Thủy Quả Cung, Trần Bì có chút ngại ngùng gãi đầu nói: "Thượng thần, ngài có thời gian thì học chút thuật giá vân đi, trong Cổ Văn Quán có giáo trình, rất dễ học. Hai ngày nay cứ cảm thấy ngài càng ngày càng nặng, thân thể của ta sắp không chịu nổi rồi."
"À, còn nữa, ăn ít trái cây lại."
"Ta rõ ràng ăn chẳng bao nhiêu mà!"
Bị nói mập, ta nằm trên giường tức đến nghiến răng, hoàn toàn không để ý bên cạnh đã nhiều hơn một người.
"Tiểu Quả Tử dường như không vui?"
Ta giật mình, ngơ ngác nhìn Lục Hành xuất hiện từ không trung.
"Ngươi, ngươi vào bằng cách nào?"
Hắn đắc ý cười: "Ta là ai chứ, trời đất rộng lớn, đi lại tự do."
"Hôm qua Thiên Cung có kẻ trộm, cũng là ngươi?"
"Nguyên lai ngươi biết, khi ta tới ngươi ngủ như heo chết, cứ tưởng ngươi hoàn toàn không hay biết."
Tên nhóc này thật có bản lĩnh a, dưới mắt nhiều thần tiên như vậy mà còn có thể đại náo Thiên Cung rồi toàn thân mà lui, lúc trước ta tưởng hắn chỉ là tên trộm nhỏ, nhưng bây giờ ta không thể không nhìn nhận lại Lục Hành.
"Hôm nay ta có được một bảo vật." Ta vừa nói vừa lấy từ trong túi ra chiếc kính áp tròng mà ta mang theo.
Lục Hành nhanh chóng đè tay ta lại, đoạt lấy rồi đưa lên trước mắt: “Quả nhiên là bảo vật tốt, Tiểu Quả Tử đúng là đứa trẻ biết ơn báo đáp.”
“…… Ngươi trả lại cho ta.”
Hắn lùi một bước, cười nhạt: “Tiểu Quả Tử, ngươi hình như đã ‘chín’ rồi.”