Chương 3:
Nhìn đôi mắt Lâm công công gần như muốn lồi ra, thiếp nhận ra tình hình không ổn lắm.
Không phải chứ, không lẽ có người mới làm Hoàng hậu một tháng đã phải chặt đầu sao?!
Nhưng mà mấy con quỷ kia xấu quá, thiếp không muốn gia nhập với chúng nó đâu huhu.
"Ngươi… ngươi!" Tống Thanh không thể tin nổi nhìn lòng bàn tay, ngay sau đó ném cho thiếp một ánh mắt sắc bén.
Ánh mắt nóng rực như mang theo đầy lửa giận quét tới.
Thiếp nhất thời hổ thẹn khôn xiết, liên tục lùi bước, chột dạ cúi đầu.
Tục ngữ nói người thức thời là trang tuấn kiệt, thiếp lập tức "bịch" một tiếng quỳ xuống, níu lấy đôi giày đế gỗ nặng trịch của Hoàng thượng.
"Hoàng thượng, thần thiếp biết lỗi rồi, thần thiếp không cố ý, chàng cứ đấm thần thiếp đi! Chàng chỉ cần đấm thần thiếp, bảo thần thiếp làm trâu làm ngựa thần thiếp cũng nguyện ý!"
Tống Thanh cau mày, "Nàng cũng là chủ của Lục cung, thành thể thống gì? Buông ra!"
"Chàng không đấm thiếp thiếp không buông!"
Chàng thở hắt một hơi nặng nề, run run chân như muốn giãy ra.
Thiếp sao có thể buông ra? Buông ra cái này, ngay cả cái mạng nhỏ cũng phải buông theo, phải biết rằng lúc này thiếp cách việc biến thành A Phiêu chỉ còn một bước!
Giây tiếp theo, chân Tống Thanh đột nhiên vung mạnh ra khỏi thiếp.
— Nhưng không mang theo giày của chàng.
Chỉ thấy chàng loạng choạng mấy bước lùi lại, đám tiểu công công lập tức xúm lại, nhưng cứ đứa này đụng đứa kia, chẳng ai đỡ được Tống Thanh.
Chàng cứ thế nằm vật ra đất.
Không khí lập tức tràn ngập một luồng hơi nguy hiểm.
Các cung nữ, thái giám có mặt tại đó bắt đầu quỳ xuống dập đầu, chỉ còn Lâm công công vội vàng lao tới, đỡ vị Hoàng đế xui xẻo kia dậy.
Thiếp ôm đôi giày trong lòng, mặt đầy ngỡ ngàng.
Lúc này còn cần gì phải cầu nguyện nữa? Biến thành A Phiêu đã là điều chắc chắn rồi!
Tống Thanh một tay ôm mông, một tay chỉ vào khuôn mặt hèn mọn của thiếp bắt đầu mắng xối xả.
"Đồ nhà quê!!!
"Ngu xuẩn cực độ!!!
"Đồ trơ trẽn!!!
"Sao chổi!!!"
"..."
Thiếp điên cuồng gật đầu: "A đúng đúng đúng."