Chương 10: Mẹ Vạn Tuế! 2
Trình Hoan vừa đánh răng vừa nói cho cậu thứ tự đánh răng, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều phải đánh cẩn thận, cuối cùng mới bảo cậu nhổ ra.
Tinh Tinh nhổ nước trong miệng ra, Trình Hoan lại đưa một chiếc khăn ẩm cho cậu lau mặt.
Cảm giác của cậu bé sau khi đánh răng là rất lạ lẫm, rửa mặt xong vẫn luôn há miệng.
"Mẹ." Cậu đi theo Trình Hoan ra phòng khách, vừa đi vừa chỉ vào miệng mình nói: "Mát quá."
"Là do những con vi khuẩn trong miệng bị thổi đi rồi." Trình Hoan bế cậu ngồi lên ghế: "Vi khuẩn quá nhiều sẽ làm Tinh Tinh đau, răng sẽ biến thành màu đen xấu xí, thế nên sau này mỗi ngày đều phải đánh răng hai lần sáng và tối, biết chưa?"
Cậu bé bị dọa sợ, cậu mở to mắt lấy tay che miệng lại: "Mẹ, con không muốn có vi khuẩn đâu!"
"Chỉ cần đánh răng đúng giờ thì sẽ không có vi khuẩn." Trình Hoan để cho cậu một bát cháo nhỏ: "Được rồi, ăn sáng thôi."
Bữa sáng là cháo và bánh bao nhân thịt nấm hương, nguyên liệu đều vừa được mua sáng nay.
Cháo được ninh hơi đặc một chút, thơm nức mũi; bột nhào bánh bao được thêm nước rau quả, màu sắc rất bắt mắt, thịt băm và nấm hương ở bên trong đã được xào qua, vừa cắn một miếng nước thịt chảy ra, cả miệng tràn ngập mùi hương đậm đà.
Suy nghĩ đến khẩu phần ăn của Tinh Tinh, bánh bao được làm rất nhỏ, cắn hai miếng là có thể ăn hết một chiếc.
Cậu bé rất thích mùi vị của bánh bao, ăn hai chiếc vẫn thấy không đủ. Trình Hoan đoán cho cậu ăn vậy là đủ nên không cho ăn thêm, cậu bé cũng nghe lời không đòi hỏi.
Cậu nhảy xuống đất, vỗ vỗ bụng dựa vào người Trình Hoan, nhìn chỗ đồ ăn còn lại trên bàn nuốt nước miếng.
"Mẹ, bánh bao ngon quá."
"Đương nhiên rồi." Trình Hoan chẳng hề khiêm tốn, vô cùng tự tin với tay nghề của mình.
Cậu bé cảm thấy bánh bao còn ngon hơn cả mì, là món ngon nhất thế giới, cậu dựa vào người Trình Hoan, dáng vẻ mong đợi hỏi: "Trưa nay chúng ta có ăn bánh bao nữa không ạ?"
"Trưa nay không ăn bánh bao, chúng ta ăn món khác." Trình Hoan giải quyết nốt chỗ thức ăn còn sót lại trong bát, bắt đầu dọn bát đũa.
Cậu bé như cái đuôi bám theo cô từ phòng khách đến phòng bếp, Trình Hoan rửa bát cậu ở bên cạnh hỏi: "Tại sao ạ?"
"Bởi vì bánh bao là đồ ăn sáng, buổi trưa phải ăn đồ ăn trưa chứ." Trình An lau bát xong rửa tay, quay người vỗ nhẹ vào mặt cậu bé: "Mà trưa nay chúng ta chưa chắc sẽ ăn cơm ở nhà, phải ra ngoài đi mua quần áo cho con nữa."
"Mua cho con?"
"Đúng vậy, phải mua cho Tinh Tinh rất nhiều quần áo đẹp."
Trẻ nhỏ không phải đều thích quần áo, nhưng chắc chắn rất thích ra ngoài, Tinh Tinh cũng không ngoại lệ, đều rất thích hai thứ này.
Nghe tin này, cậu vui vẻ nhảy cẫng lên: "Mẹ vạn tuế!"
Nhân lúc cậu bé đang vui vẻ, Trình Hoan đi trang điểm một chút.
Nguyên chủ đối xử với đứa trẻ rất khắc nghiệt, nhưng với bản thân lại không tiếc cái gì, cô ta biết gương mặt của cô ta chính là vốn liếng, bình thường chăm sóc rất kỹ lưỡng, hai mươi tư tuổi mà giống như chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, đi cùng con mà như đi cùng em trai vậy.
Chỗ ở của hai mẹ con không ổn, nhưng vị trí lại khá tốt, vừa ra cửa liền đến trạm tàu điện ngầm, đi hai trạm là tới trung tâm thương mại thành phố.
Trình Hoan trước khi ra ngoài đã tra qua, cũng không đến mức không biết gì, cô dắt theo Tinh Tinh đi vào một trung tâm thương mại mới xây, ba tầng ở đây đều là khu thời trang trẻ em, vì vừa mới mở nên rất nhiều đang có chương trình giảm giá.
Cậu bé ít khi ra ngoài, cả đoạn đường đều rất vui vẻ, cậu nắm tay Trình Hoan, không ngừng nhìn đông ngó tây.
Ở chỗ không xa, một người trẻ tuổi nhìn thấy mặt của Tinh Tinh, anh ta ồ lên một tiếng, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Minh Viễn, tôi thấy đứa nhỏ kia với cậu hồi bé giống nhau thật đấy?"