Chương 20: Chuyển Nhà 8
"Òa, thế thì con giỏi thật đấy." Người kia cường điệu nói, rồi lại quay đầu bảo với Trình Hoan: "Con cô đúng là hiếu thảo."
Trình Hoan cười cười.
Vẻ ngoài của nguyên chủ thật sự rất đẹp, là kiểu đẹp vô cùng sắc nét, trong sách đã mô tả không ít đoạn nữ phụ dùng nhan sắc đi mê hoặc người khác, nói cô ta là "Người đẹp rắn rết".
Chắc là vì trong cơ thể đã hoán đổi linh hồn, Trình Hoan của hiện tại nhìn có vẻ vẫn còn rất đẹp, có điều trong vẻ đẹp này lại thiếu đi rất nhiều tính công kích, một cái nhăn mày, một nụ cười đều mang theo hiệu ứng ánh sáng dịu nhẹ.
Con người vốn là mê thích cái đẹp, nhìn thấy người đẹp là muốn gần gũi, người tài xế này bị Trình Hoan cười tới tinh thần hoảng loạn, nói chuyện không nghĩ: "Người đẹp, sao không thấy chồng của cô thế?"
Lời nói ra, anh ta chỉ hận không thể vả cái mỏ mình một cái.
Chuyện lớn như chuyển nhà này, đàn ông trong gia đình mà đến mặt mũi cũng chả thấy, không phải là tha hương thì là ly hôn rồi, nếu thật sự ly hôn, mình hỏi cái này chẳng phải là chọc trúng chỗ đau của người ta à?
Anh ta ở bên này hối hận, người ngồi bên cạnh lại không có dấu hiệu tức giận, chỉ khẽ cười nói có chuyện phải ra ngoài thôi.
"Thế thì không ổn, chuyện lớn như vầy lại để hai người tự làm, vậy cũng có hơi thiếu trách nhiệm rồi ấy." Trong lòng anh chàng thả lỏng, cái miệng lại không đóng vào, anh ta nói với Trình Hoan xong rồi, lại nhìn về phía Tinh Tinh: "Bạn nhỏ này, con phải nói chuyện với ba con, không thể..."
"Nói cái này với con nít làm cái gì?" Trình Hoan cắt ngang lời anh ta.
Nét cười trên gương mặt cô biến mất, khẽ liếc mắt, ánh nhìn thờ ơ, trống rỗng đã sinh ra cảm giác xa cách rất lớn.
Tài xế nghẹn họng, nuốt luôn nửa câu phía sau vào lại, cho dù anh ta không có mắt nhìn đi nữa, cũng phải biết rằng vị khách kế bên này không được vui.
Anh ta cực kì ảo não, muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng mà Trình Hoan đã quay đầu lại chơi với Tinh Tinh rồi.
Thái độ rõ ràng là không muốn giao lưu nữa.
Trình Hoan không phối hợp, một mình tài xế cũng không xướng nổi kịch một vai, trong xe chỉ còn lại những câu hỏi hỏi mãi cũng không hết của Tinh Tinh và âm thanh hồi đáp từ tốn của Trình Hoan, dường như vĩnh viễn không bao giờ mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc thì Tinh Tinh vẫn là đứa trẻ, vui vẻ xong rồi thì bắt đầu mệt mỏi, xe mới chỉ đi được nửa đường, cậu đã dựa vào người Trình Hoan mà ngủ mất.
Đến lúc tới nhà mới, Trình Hoan ôm Tinh Tinh vào ghế sô pha, thanh toán chi phí cho tài xế, bắt tay vào sắp xếp nhà cửa.
Hành lý bọn họ mang tới không nhiều, cũng chỉ có vài cái va li, Trình Hoan thu xếp quần áo của mẹ con hai người xong, lại mang chiếu trải lên giường, lúc chuẩn bị đi sắp xếp bát đũa ra thì Tinh Tinh tỉnh dậy.
Nhóc con ngồi trên sô pha, vẫn còn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt vừa to vừa tròn híp lại thành hai cái khe nhỏ, cậu ngẩng đầu lên, dùng khe hở tí xíu đó quét tìm bóng dáng của mẹ cậu, tìm được người rồi là lật mình chổng mông từ trên ghế sô pha bò xuống.
"Mẹ ơi." Tinh Tinh chạy đến bên cạnh Trình Hoan, kéo áo của cô ngọt ngào kêu một tiếng, lại ôm chân của cô cọ mặt lên quần, làm xong một loạt động tác này, cuối cùng cậu cũng tỉnh hẳn, lại xung phong muốn giúp đỡ tiếp.
"Được rồi, vậy con lấy bát trong hộp mang qua đây cho mẹ đi, cẩn thận đừng để nó rơi vỡ đấy." Trên mạng nói sự tương tác giữa người trong gia đình có thể gia tăng tình cảm, cho nên Trình Hoan cũng không chối từ sự giúp đỡ của Tinh Tinh.
Hai bàn tay nhỏ bé ục ục thịt bưng một cái bát đặt lên tay của Trình Hoan, Tinh Tinh thấy mẹ đã cầm chắc rồi mới thả tay ra, cậu chà lau hai tay lên quần rồi lại đi bưng một cái bát khác lớn hơn chút xíu.
Mẹ con hai người phân công hợp tác, hiệu suất giảm đi không ít, Tinh Tinh sức yếu, cầm được mấy cái bát thì không còn sức nữa, cơ mà nhóc con sĩ diện lắm, có làm không được nữa cũng không nói.
Tinh Tinh đem chiếc thìa cuối cùng chuyển qua, cậu thở phì phò, cứ như là đã hoàn thành xong nhiệm vụ gì đó to lớn lắm, gương mặt nhỏ nhắn vui đến đỏ lên.
Nhìn thấy Trình Hoan xếp thìa lên xong, cậu mới sáp lại gần, làm nũng muốn chảy nước: "Mẹ ơi, con thiệt là mệt."
"Cực cho Tinh Tinh quá đi, nào để mẹ xoa xoa cho con." Trình Hoan thơm lên khuôn mặt nhỏ của cậu, bế con đến sô pha, mở ti vi chuyển đến kênh thiếu nhi, dùng tay bóp nắn cánh tay thịt thà của cậu.
Kênh thiếu nhi đang chiếu một bộ phim hoạt hình, kể về chuyện của Tiểu Minh, Tiểu Minh trong câu chuyện có ba có mẹ, còn có ba người bạn tốt, nội dung tập phim mà Tinh Tinh xem đó là ba mẹ của Tiểu Minh đang đưa cậu ấy đi du xuân.
Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình, len lén nhìn khuôn mặt Trình Hoan, lại xem một tí lại lén nhìn một tí, gương mặt nhỏ suốt toàn bộ quá trình tựa như đang suy tư về một vấn đề gì đó rất nghiêm túc.
Động tác của nhóc con dĩ nhiên thoát sao nổi ánh mắt của Trình Hoan, khi cậu lén nhìn qua đến lần thứ năm thì Trình Hoan cũng nâng mặt lên: "Sao vậy Tinh Tinh?"
"Mẹ ơi." Tinh Tinh bò lên trên người Trình Hoan, nâng tay vòng quanh cổ cô, nhóc con thò đầu qua, ở bên tai của cô hỏi khẽ: "Mẹ ơi, sao con lại không có ba ạ?"