Chương 24: Tinh Tinh Của Chúng Ta Lợi Hại Nhất 2
Sau đó thất vọng phát hiện là không thể bỏ vào miệng.
Đồ nướng BBQ không khỏe mạnh, Trình Hoan không muốn để đứa nhỏ ăn, cho nên buổi tối Tinh Tinh ăn cơm trái cây.
Nấu cơm mềm xốp trên là trái cây màu sắc khác nhau, mùi thơm hạt gạo cùng hương hoa quả kết hợp hoàn mỹ, Tinh Tinh nếm một miếng liền đem những miếng thịt chưa chín vứt sang một bên.
Cậu cầm bát, ăn một chén cơm đầy, ăn xong xoa bụng nhỏ còn chưa đã thèm: "Mẹ, ngày mai con còn muốn ăn cái này."
Thời gian tiểu gia hỏa cùng cô sinh hoạt khá dài, lá gan cũng lớn hơn không ít, lúc đầu bản thân thích cái gì còn quanh co lòng vòng nói, hiện tại liền trực tiếp nói ra.
"Có thể." Trình Hoan đã tiếp thu chuyện đứa nhỏ này mỗi ngày thích ăn đồ ăn gì, cô thuận miệng đáp ứng, bưng bàn thịt tươi kia, liền chuẩn bị đi xuống dưới lầu.
Trình Hoan mua lò nướng BBQ rồi, không để được trong nhà, cho nên đặt ở dưới lầu.
Toà nhà cô thuê ở trong góc, hai mặt đều là tường.
Giữa tường và chung cư có một bãi cỏ không nhỏ, Trình Hoan định nướng ở chỗ này.
Nướng BBQ mùi khói dầu không nhỏ, lúc Trình Hoan quyết định làm việc này còn rất chột dạ, may mắn hôm nay hướng gió cũng mạnh, sẽ không thổi đến nhà người ta.
Nướng BBQ dùng than không khói, tuy nói hiện tại chú ý bảo vệ môi trường, cũng có lò điện nướng BBQ, nhưng Trình Hoan cảm thấy dùng lò điện nướng đồ ăn có hương vị kém hơn một chút.
Giữa mỹ thực cùng bảo vệ môi trường... Cô lựa chọn cái trước.
Bếp than đã cháy, độ ấm chung quanh rõ ràng tăng lên, Trình Hoan đem thịt để lên giá, đợi đến khi nướng thịt trắng, dùng bàn chải quét một lớp dầu lạc lên trên.
Tuy rằng cô chưa từng làm đồ nướng BBQ, nhưng lúc trước cũng biết chút ít, kỹ năng cơ bản nhiều năm không mất, đối với việc khống chế lửa có thể nói là hoàn mỹ.
Tinh Tinh ăn no cơm, xuống dưới xem náo nhiệt, Trình Hoan ngại nóng liền để cậu chạy sang một bên.
Tiểu gia hỏa cũng không nháo, ở một bên tự chơi, cậu duỗi tay túm nhánh cỏ, lấy ra hai cái quấn vào nhau, quấn xong lại vứt sang một bên tìm hai cái khác, làm không biết mệt.
Tinh Tinh chơi, cảm thấy mùi hương trong không khí thay đổi.
Cậu nhún nhún cái mũi, đứng lên xoay vòng, xác định nơi phát ra mùi hương là bên kia của mẹ truyền tới, cậu bước hai chân ngắn nhỏ chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Mẹ, thơm quá ạ!"
Trình Hoan quét gia vị lên trên mặt miếng thịt, nghe vậy ừ một tiếng.
Tiểu gia hỏa tiến đến bên cạnh, một tay túm quần Trình Hoan, đang ngửa cổ muốn xem, bị Trình Hoan ngăn cản.
"Nơi này nóng, Tinh Tinh phải cách xa một chút."
"A." Tinh Tinh là đứa trẻ nghe lời, tuy rằng luyến tiếc nhưng vẫn lui ra phía sau một chút, cậu ngửi hương vị kia, cảm thấy dạ dày mới vừa ăn no xong lại đói bụng.
"Mẹ, cái này ăn ngon sao?"
"Chắc là ăn ngon." Trình Hoan cũng không thể khẳng định, rốt cuộc là lần đầu tiên, có thể thất bại.
"Con có thể ăn không?" Tinh Tinh nuốt nước miếng một cái, nóng lòng muốn thử.
"Không được." Trình Hoan vô tình cự tuyệt: "Con ăn cơm chiều rồi, lại ăn sẽ không tiêu, buổi tối ngủ không được."
"Con chắc chắn ngủ được!" Tinh Tinh vội vàng bảo đảm, cậu lại nuốt hít một ngụm nước miếng, cảm thấy mình còn có thể ăn nhiều đồ ăn.
"Vậy cũng không được." Trình Hoan đưa cái tay, đẩy đẩy đầu của cậu: "Đi qua một bên đi."
Tinh Tinh bị mùi hương câu thành như vậy, nào nguyện ý rời đi, cậu dịch sang bên cạnh một chút, đôi mắt không tồi nhìn chằm chằm động tác của Trình Hoan, trong miệng còn lẩm nhẩm chuyện mặc cả.
Trình Hoan cũng không để ý tới cậu, tiếp tục quét hương liệu lên thịt.
Thịt đã nướng xong, hương thơm bốn phía, phía trên bóng loáng.
Trình Hoan đem thịt xiên lấy ra, vừa mới chuẩn bị lấy một xiên nếm thử hương vị, liền nghe được cách đó không xa có người kêu cô.
"Tôi nói sao rất xa đã ngửi được mùi thơm, thì ra là cô đang nướng BBQ."
Người tới là hàng xóm cùng con gái của Trình Hoan, thoạt nhìn mới từ lớp học bổ túc trở về.
Hàng xóm mang theo con gái của mình đi tới, từ trong túi móc ra một cái kẹo cho Tinh Tinh, sau đó mới hỏi Trình Hoan: "Mấy ngày nay cô đang bận cái này?"
"Ừ, chuẩn bị mở một sạp hàng thử xem." Lúc đầu Trình Hoan định tự mình nếm hương vị, hiện tại vừa lúc có sẵn thực khách.
Cô rút ra một xiên thịt bò từ trên tay đưa qua: "Giúp tôi nếm thử hương vị."
"Vậy tôi liền ăn." Hàng xóm cũng không khách khí, cầm lấy một xiên thịt bò nóng hổi, lấp đầy trong miệng.
Thịt bò trơn mềm, ướp rất ngon miệng, vào miệng bùng nổ hương vị.
Lúc đầu hàng xóm vì mặt mũi của Trình Hoan, không thể ăn cũng sẽ khen một chút, kết quả đồ ăn vào trong miệng liền không dừng được.
Trình Hoan xem tốc độ ăn xong một xiên thịt của cô ấy, trong lòng cũng thoáng có chút khẩn trương.
Nhìn hàng xóm nuốt một miếng cuối cùng, cô rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Hương vị thế nào?"