Chương 1
Tôi nằm rạp trên mặt băng, nhìn bốn đứa con lăn lộn bò loạn cả lên mà trong lòng rối như tơ vò.
Vừa qua hạ chí, vùng đất băng giá này đã bước vào thời kỳ ngày trắng triền miên - mặt trời không bao giờ lặn.
Dựa vào hình thể của bốn đứa, tôi tạm chia chúng thành: Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tiểu Bảo.
“Má ơi… con đói, con đói…” - Tiểu Bảo chui xuống bụng tôi, cố gắng tìm sữa.
Nếu không có gì ăn, e là không chỉ tôi mà cả lũ con cũng đói chết mất.
Tôi đứng dậy, men theo rìa tầng băng xem có gặp được mấy con cá nhỏ hay tôm tép gì không để lót dạ.
Lần này may mắn, tôi bắt được hai con cá.
Đám con ăn no, uống đủ sữa rồi thì lập tức buồn ngủ. Tôi ngậm từng đứa tha vào hang tuyết do mình đào, chúng đánh ợ một cái rồi ngủ say.
Tôi không khỏi hoài nghi nhân sinh - không đúng, là gấu sinh:
“Mình còn chưa từng sinh con, vậy mà giờ phải cho con bú thật rồi…”
Đúng vậy, tôi xuyên không rồi.
Tôi vốn là một cô gái trẻ trung, ổn định nơi xã hội hiện đại, chưa kết hôn, chưa sinh con. Ấy vậy mà vừa ngủ một giấc dậy, đã được "tặng" luôn combo làm mẹ không đau đớn.
Lại còn là mẹ gấu.
Giữa mùa hè, tầng băng tan chảy nhanh chóng, nguồn thức ăn thì vô cùng khan hiếm.
Thời kỳ ngày trắng sẽ kéo dài đến thu phân. Nếu không nhanh tìm được nơi sinh sống mới, e rằng chúng tôi khó mà qua nổi mùa kế tiếp.
Tôi lại bắt được thêm vài con cá, tranh thủ ăn để lấy lại sức, rồi dẫn bầy con bắt đầu hành trình băng qua mảnh băng trắng xóa này.
“Má ơi, mình đi đâu thế ạ?”
“Má ơi, anh hai đánh con!”
“Má coi em út kìa, lại nghịch ngợm không nghe lời!”
Lũ nhỏ vừa đi vừa cãi nhau chí chóe, đuổi bắt lẫn nhau.
Tôi vừa phải đi, vừa phải ngoái đầu lại liên tục xem có đứa nào bị rớt lại không.
“Má ơi, má nhìn kìa! Có hải cẩu kìa!”
Nghe thế, tôi lập tức ngẩng đầu, mắt sáng rực.
Quả nhiên đằng xa có một con hải cẩu đang nằm ngửa phơi nắng. Nhìn kích thước thì chắc là hải cẩu vị thành niên, không lớn lắm.
Tôi quay lại dặn: “Các con đừng chạy linh tinh, ngoan ngoãn chờ ở đây.”
Tôi bắt đầu tiến lại gần con hải cẩu.
Chờ đúng lúc, tôi lao ra như một mũi tên - nhưng con hải cẩu đó phản ứng cực nhanh, lập tức lăn một vòng, trượt mình lao thẳng xuống biển sâu.
Tôi tiu nghỉu quay về tay trắng.
Bầy con đang nằm lăn lộn, giỡn với nhau như thường lệ.
Bỗng đầu tôi ong lên: “Tiểu Bảo đâu rồi? Tiểu Bảo đi đâu rồi?!”
Bọn trẻ lập tức dừng chơi, ngó nghiêng xung quanh:
“Em út đâu mất rồi?”
“Sao em lại biến mất rồi?”
“Chết rồi, tụi mình làm lạc em rồi!”
Cả đám con nít vừa ôm nhau, vừa gào khóc như trời sắp sập.
Tôi lo sốt vó, gọi lớn tên Tiểu Bảo, nhưng không có hồi âm nào.
Muốn tách ra đi tìm, nhưng lại sợ lạc mất mấy đứa còn lại, tôi đành giữ tụi nhỏ bên mình.
“Tiểu Bảo! Tiểu Bảo!”
“Em ơi! Em đâu rồi--!!”
Chúng tôi vừa đi vừa gọi.
Trước mắt chỉ toàn là băng tuyết mênh mông, chẳng thấy bóng dáng Tiểu Bảo đâu cả.
Ngay khi tôi gần như tuyệt vọng, phía chân trời chậm rãi xuất hiện một bóng dáng to lớn - là một con gấu trắng đực.
Hắn có ánh mắt sắc bén, cơ thể lực lưỡng, từng bước đi đều tỏa ra cảm giác nguy hiểm tự nhiên như bản năng.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: trốn.
Nhưng khi nhìn thấy thứ hắn ngậm trong miệng, toàn thân tôi lạnh toát.
Hắn đang ngậm Tiểu Bảo!
Tôi khẽ gọi bọn trẻ: “Lại gần mẹ nào.”
Chúng cũng sợ hãi, rúc vào sau lưng tôi, chỉ dám thò ra ba cái đầu lông xù.
Gấu đực đến gần, tôi mới cảm nhận rõ sự chênh lệch thể hình khủng khiếp giữa tôi và hắn.
Tôi cố giữ bình tĩnh, ngẩng đầu đối diện: “Làm ơn, trả con tôi lại cho tôi.”
Tim tôi đập như trống trận.
Bởi vì đây là mùa tan băng, mùa đói kém cận kề, một số gấu đực sẽ chọn ăn thịt gấu con, thậm chí là mẹ gấu để sinh tồn.
Mà tôi, rõ ràng không phải đối thủ của hắn.
Hắn cúi đầu, thả Tiểu Bảo xuống đất, vừa định nói:
“Cô… sao lại…”
“Mấy đứa ơi! Chạy nhanh lên!” Tôi phản ứng cực nhanh, lập tức ngậm lấy Tiểu Bảo, quay đầu bỏ chạy.
Đám nhỏ cũng không phụ lòng tôi, cắm đầu chạy theo sát phía sau.
Tôi thừa biết: nếu gấu đực muốn đuổi, chúng tôi tuyệt đối không chạy thoát.
Nhưng chạy, còn hơn là đứng chờ chết.
May mắn thay, hắn chỉ đứng im một chỗ, không đuổi theo.