Nhật Ký Nuôi Con Ở Bắc Cực Của Tôi

Chương 2

Chương 2
Đối với đứa con vừa mất đã tìm lại được này, tôi hận không thể dán luôn con mắt mình lên người nó mà nhìn chằm chằm suốt ngày.
Tôi ôm con vào lòng, dùng cái lưỡi ướt át liếm mặt nó.
Cuối cùng, con bé cũng tỉnh lại.
Nó ngáp một cái, gọi: “Mẹ ơi.”
Tôi sốt ruột cực độ, lập tức hỏi: “Cái gấu đực đó có làm con đau không?”
Nó lắc đầu: “Không ạ.”
…Hắn ta không ăn Tiểu Bảo à?
Tim tôi chợt lạnh đi một nhịp - chẳng lẽ mục tiêu của hắn không chỉ là một đứa con… mà là cả gia đình tôi?
Chạy!
Phải chạy ngay!
Không chờ đám nhỏ ngủ nướng tỉnh dậy, tôi ép chúng “khởi động cưỡng chế”, lại bắt đầu hành trình di cư mới.
Rất nhanh, rắc rối lại tìm đến chúng tôi.
Do băng tan quá nghiêm trọng, trước mắt là biển cả mênh mông, trên mặt nước lác đác những tảng băng nhỏ trôi nổi.
Tôi lấy hết can đảm nhảy xuống biển. Cơ thể như có bản năng, tự động quẫy đạp nước - kỹ năng bơi lội đã được mở khóa!
“Các con, mau lại đây!”
Nhưng tụi nhỏ đứng trên băng, sợ đến mức rụt cả người lại.
“Mẹ ơi, con sợ…” - Tiểu Bảo nằm rạp trên băng, cụp cả tai xuống.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Tôi dịu giọng dỗ dành, rồi nhìn về phía Đại Bảo:
“Con là anh cả, là người dũng cảm nhất, phải làm gương cho các em.”
Dù sợ, Đại Bảo vẫn cố lấy hết can đảm nhảy xuống biển.
Nó vùng vẫy vài cái, cũng tự học được cách bơi.
Rồi Nhị Bảo, Tam Bảo lần lượt nhảy xuống, bắt chước anh mình, cũng nổi được trên mặt nước.
“Lại đây nào, mẹ sẽ đỡ con.” Tôi tiếp tục khích lệ Tiểu Bảo.
“Em út ơi, đừng sợ, dễ lắm!”
Cuối cùng, Tiểu Bảo cũng nhảy xuống.
Con bé sợ đến mức dúi tai sát vào đầu, cố quẫy nước, và cũng thành công “get” kỹ năng bơi.
Tôi bơi phía trước, mấy cái đầu lông xù xếp thành một hàng bơi phía sau tôi, nhìn đáng yêu vô cùng.
Do các tảng băng nhỏ quá bé, đứng lên không giữ được thăng bằng, nên chúng tôi không tìm được chỗ nghỉ, phải bơi liền một mạch suốt ba mươi cây số.
“Mẹ ơi, con mệt quá…”
“Mẹ, con bơi không nổi nữa rồi…”
Dù trong lòng hoang mang, tôi vẫn cố trấn an bọn trẻ: “Cố lên, phía trước chính là băng rồi.”
Ông trời thương xót, trước mắt thật sự hiện ra một mảng băng lớn.
Chúng tôi gắng sức bơi tới. Nhưng còn cách băng chưa tới 500 mét, tôi bất ngờ nhìn thấy dưới nước có một con cá mập khổng lồ!
Là cá mập Greenland - chiến lực kinh hoàng.
Tôi hoảng loạn hít sâu một hơi lạnh: “Nhanh lên! Mau bơi!”
Tôi không ngừng hối thúc lũ nhỏ, nhưng thể lực của chúng cạn kiệt, càng lúc càng bơi chậm.
“Làm sao đây! Cá mập sắp ăn thịt tụi mình rồi!”
Cả bầy con khóc òa lên vì sợ hãi.
Cá mập càng lúc càng đến gần, mà băng lại ở ngay phía trước.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, mặt biển bỗng bắn lên một mảng trắng xóa, bốn đứa nhỏ bị đội lên lưng - là con gấu đực đó!
Hắn từ đâu xuất hiện? Không lẽ hắn lén theo dõi chúng tôi từ nãy đến giờ?!
Tôi không kịp nghĩ nhiều, trong đầu chỉ có một ý niệm - phải đưa con thoát khỏi con cá mập kia!
Cá mập há miệng lao vọt lên khỏi mặt nước, chỉ cách chúng tôi một centimet!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng chúng tôi cũng trèo lên được băng, thoát hiểm khỏi cú đớp trí mạng.
Vừa lên bờ, mấy đứa nhỏ lập tức nhảy xuống khỏi lưng gấu đực, chạy ào về phía tôi:
“Hu hu hu, mẹ ơi mẹ ơi!!”
Tôi ôm chúng vào lòng, cảnh giác nhìn con gấu trước mặt, nhưng vẫn không quên nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn anh đã cứu các con tôi.”
Hắn lắc người, giũ nước trên bộ lông trắng, rồi nói:
“Không cần khách sáo… đây là việc tôi nên làm.”
“Tuy nhiên,” tôi lập tức cắt ngang, “Nói trước cho rõ, anh đừng có mơ làm gì mấy đứa con tôi. Nếu dám, tôi liều mạng với anh đấy!”
Hắn sững lại, rồi cúi đầu nằm dài trên băng, cằm đặt lên đôi chân to bè, ánh mắt thoáng chút thất vọng.
Tôi lại dẫn đám con tiếp tục đi tiếp.
Con gấu đực kia lặng lẽ đi theo phía sau, dường như không có ác ý gì.
Nhưng vì con, tôi tuyệt đối không được lơ là.
“Ơ kìa? Mẹ ơi nhìn kìa! Lại có hải cẩu nữa kìa!” Tiểu Bảo hí hửng chỉ về phía xa, nơi có một con hải cẩu đang phơi nắng trên băng.
“Suỵt!” Đại Bảo lập tức bịt miệng em, nói nhỏ:
“Đừng nói nữa! Mẹ cũng biết xấu hổ chứ? Quên rồi à? Mẹ có bắt được hải cẩu đâu.”
Con gấu đực nghe xong, phát ra một tiếng cười khẽ.
Tôi không nhịn được mà xỉa xói: “Giỏi thì đi mà bắt!”
Hắn thu lại nét cười, nói: “Được, chờ ở đây.”
Nói xong, hắn đứng dậy, đi thẳng về phía con hải cẩu.
Hắn lặng lẽ tiếp cận mục tiêu, rồi bất ngờ lao lên - chỉ bằng một chiêu, đã dễ dàng bắt được con hải cẩu kia.
Tôi lại một lần nữa nghi ngờ… gấu sinh của mình.
Rõ ràng quy trình đều giống nhau, sao tôi thì thất bại, còn hắn lại thành công?
Hắn cắn chết con hải cẩu trong vài động tác, rồi tha chiến lợi phẩm về.
Chúng tôi đã đói đến mức bụng kêu réo từng hồi.
Tôi đành nuốt cái sĩ diện xuống: “Con hải cẩu to thế kia, anh ăn hết nổi không?”
Hắn lắc đầu: “Không hết.”
Tôi thử thăm dò: “Thế chẳng phải lãng phí à? Bọn tôi có thể… giúp anh.”
“Hân hạnh.”
Thế là tôi mặt dày dẫn con đi ăn chùa.
Con gấu đực này tính tình rất rộng rãi, còn nhường chỗ cho chúng tôi ăn nữa.
Ăn no uống đủ xong, tôi quyết định cho bọn nhỏ nghỉ ngơi ở đây vài hôm, chờ hồi sức rồi lại tiếp tục lên đường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất