Chương 8: [HẾT]
Rốt cuộc là ai đang âm thầm làm những chuyện này?
Tôi thức trắng suốt một ngày một đêm, trực ở cửa hang.
Cuối cùng, vào một buổi rạng sáng mờ mịt, tôi nghe thấy tiếng động sột soạt.
Tôi thò đầu ra ngoài - vừa khéo chạm ánh mắt với Lăng Ngạo.
Hắn đang lặng lẽ kéo một con hải cẩu, nhẹ tay đặt ở cửa hang.
Hắn im lặng một lúc, rồi nói: “Đánh thức cô à?”
“Tại sao anh lại tới đây?”
Tôi thật sự không hiểu nổi - giờ đang là mùa động dục, Lăng Ngạo nếu muốn tranh giành quyền phối giống với bất kỳ gấu cái nào, chắc chắn sẽ không có đối thủ.
Nhưng tại sao hắn lại đến tìm tôi?
Chẳng lẽ… hắn thật sự thích tôi, định cùng tôi… làm cái đó?
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định xác nhận trực tiếp.
Sợ bọn trẻ nghe thấy, tôi dẫn Lăng Ngạo đi xa khỏi cửa hang, hỏi:
“Anh… có phải thích tôi không?”
Lăng Ngạo sững lại, ánh mắt thoáng lúng túng, quay mặt đi, khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”
Xong rồi.
Quả nhiên hắn muốn làm chuyện đó với tôi!
Hắn có định giết con tôi để ép tôi động dục không?
Nhưng tôi nhanh chóng phủ định suy đoán ấy.
Với sức mạnh của hắn, nếu muốn cưỡng ép, chắc chẳng cần tốn sức. Còn giết vài đứa con yếu ớt thì lại càng đơn giản.
Nhưng thực tế là, hắn chưa từng cưỡng ép tôi, cũng không hề đụng đến một sợi lông của bọn trẻ.
Quá kỳ lạ. Quá bất thường.
Ngay khi tôi còn đang vắt óc suy nghĩ, hắn lại thốt ra một câu khiến tôi há hốc mồm:
“Thật ra tôi muốn hỏi từ lâu rồi… cô…”
Hắn ngập ngừng, rồi nói tiếp:
“Ngần ấy thời gian qua, sao cô phải dắt con chúng ta đi chạy trốn vậy?”
Tôi như bị sét đánh giữa trời quang.
“Gì cơ? Tôi… con của chúng ta?!” Tôi không thể tin nổi.
Tôi tính trăm đường, chỉ không ngờ đến chuyện này!
Thấy tôi ngơ ngác đến mức cứng đờ, Lăng Ngạo hỏi:
“Cô thật sự mất trí nhớ rồi?”
“Hả?”
“Nhìn biểu cảm của cô, giống như hoàn toàn không nhận ra tôi.”
“À… ừ, tôi… tôi mất trí nhớ rồi.”
Tôi đành thừa nhận bừa.
Mất trí nhớ còn hơn thú nhận rằng tôi là người xuyên không tới.
...
Sự xuất hiện của Lăng Ngạo khiến lũ trẻ vui mừng khôn xiết.
Hắn dạy chúng săn mồi, cách nín thở lâu hơn khi lặn, và cách lăn lộn trong tuyết sau khi lên bờ để làm khô lông…
Tôi nằm ở không xa, hai chân trước khoanh lại, cằm đặt lên mu bàn chân, nhìn theo bọn họ.
Đại ca chạy về, hỏi đầy quan tâm:
“Mẹ ơi, mẹ đang ghen với chú Lăng Ngạo đúng không?”
“Gì cơ?”
“Vì tụi con chơi với chú ấy, nên mẹ không vui.”
Tôi đưa chân xoa đầu nó:
“Sao lại thế được. Mẹ chỉ thấy rất vui khi tụi con được học hỏi từ ba thôi.”
Đại ca mơ màng: “Ba?”
“Ừ, thật ra chú Lăng Ngạo chính là ba của các con.”
Đại ca vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, chạy vụt đi thông báo với đám em:
“Mẹ nói rồi! Chú Lăng Ngạo chính là ba của tụi mình đó!”
“Thật hả?!”
“Tuyệt quá đi mất! Con thích chú Lăng Ngạo lắm luôn!”
Mấy nhóc reo hò, nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Lúc ấy, Lăng Ngạo đang ở dưới nước bắt cá nên vừa hay bỏ lỡ cảnh tượng nhận cha này.
Tôi quay đầu, leo lên một tảng băng, nhìn ra vùng băng tuyết trải dài vô tận.
Tôi không thể đoán nổi nơi này rộng đến nhường nào.
Ngàn dặm? Vạn dặm?
“Cô đang nhìn gì thế?” – Giọng Lăng Ngạo vang lên sau lưng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, cùng ngắm khung cảnh từ đỉnh băng sơn.
“Tôi đang ngắm biển.”
“Nhưng biển bị băng đóng hết rồi.”
Tôi phản bác: “Vậy còn anh? Anh đang nhìn gì?”
“Nhìn cô.”
Tôi quay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hắn.
Trong mắt hắn không còn sự lạnh lùng, mà là thứ cảm xúc hoàn toàn khác.
Ánh mắt hắn đầy ắp biểu cảm, như có lửa cháy trong đó, khiến tôi luống cuống, lảng tránh.
“Hè này, cùng nhau về đất liền nhé?”
“Mẹ ơi, con đói… đói lắm…” – Bé út chui xuống bụng tôi, tìm chỗ để bú sữa.
“(Gì cơ…)”
“Ừ, được thôi.”
...
Ngày hạ chí, cực nhật kéo dài.
Mặt trời treo tít trên cao, ánh nắng ấm áp tan chảy cả vạn dặm băng tuyết.
Động vật sống trên băng bắt đầu di cư về đất liền.
Lăng Ngạo dẫn tôi và lũ trẻ, lại bước lên con đường từng đi năm ngoái.
Chỉ là lần này, trong lòng tôi đã có thêm phần bình thản, không còn sự thấp thỏm, sợ hãi như trước nữa.
(Hết)