Chương 7
Chớp mắt, mùa xuân đã đến.
Chúng tôi tỉnh dậy dưới ánh nắng ấm áp, muôn loài lần lượt rời khỏi hang, băng tuyết yên ắng suốt bốn tháng bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là tìm đồ ăn.
Lũ nhóc đem cá tôm đổi lấy hải tượng với Lăng Ngạo, vậy mà hắn lại sảng khoái đồng ý.
“Hi hi, chú Lăng Ngạo ngốc quá!”
“Bọn mình dùng hai con cá đổi một con hải tượng. Bề ngoài trông như mình chịu thiệt, nhưng thật ra là lời to.”
Cả đám hớn hở vì mưu kế “gian thương” thành công của mình.
Đúng lúc bọn trẻ đang ăn ngon lành, vài con gấu con khác chạy tới giành đồ ăn.
Lũ nhỏ dĩ nhiên không chịu nhường, đôi bên bắt đầu tranh cãi.
“Không được ăn, đây là thức ăn của bọn tôi!” Đại Bảo lập tức chắn trước mặt mấy đứa em, đối đầu với mấy con gấu con lạ mặt.
“Con hải tượng to thế này, bọn mày làm gì bắt được!”
Lũ nhỏ nấp sau lưng anh trai thì thầm: “Ờ ha, tụi nó nói cũng đúng.”
“Vậy giờ làm sao? Đâu thể nói là chú bắt được, tụi nó sẽ không tin đâu.”
“Hay là nói là ba bắt đi!”
Tôi còn chưa kịp ngăn, bé út đã ưỡn thẳng lưng, tự tin hùng hồn tuyên bố: “Con hải tượng này là ba tụi tao bắt cho đó!”
Tôi lập tức hóa đá, tay đang giơ ra cũng cứng đơ giữa không trung.
Gió thổi qua, tôi vụn vỡ như thủy tinh.
“Cô sao thế?” Lăng Ngạo không quan tâm mấy lời đồn nhảm của lũ nhỏ, chỉ thấy vẻ mặt tôi kỳ lạ, liền hỏi han.
“Không… không có gì.” Tôi lúng túng vuốt vuốt cái tay áo không tồn tại, “Đợi mấy đứa nó về, tôi sẽ dạy dỗ lại. Anh yên tâm, sau này chúng sẽ không dám đặt điều bậy bạ về anh nữa đâu.”
Lăng Ngạo mặt trầm xuống, quay mặt đi: “Không cần phiền vậy đâu.”
Lũ gấu con kia vừa nghe vậy thì nhìn nhau sửng sốt: “Tụi tao không tin! Trừ phi mày gọi ba mày ra đây!”
Bé út lập tức giơ móng chỉ về phía xa: “Kia kìa, đang ở đó!”
Nhìn thấy thân hình to lớn của Lăng Ngạo, đám gấu con kia chết lặng.
“Giờ sao giờ, ba nó cao ghê…”
“Thôi kệ đi, đi mau, không ba nó lại tới đánh tụi mình!”
Thế là bọn nhóc kia bỏ lại đồ ăn, quay đầu chạy thục mạng.
Chẳng mấy chốc, tin đồn Lăng Ngạo là cha của bọn trẻ nhà tôi lan khắp đàn gấu Bắc Cực.
Từ đó, chẳng còn ai dám bắt nạt lũ con tôi nữa.
Tôi không biết lời đồn đó có ảnh hưởng đến việc tìm bạn đời của Lăng Ngạo không.
Dù sao thì - mùa động dục của gấu Bắc Cực sắp tới rồi.
Giai đoạn này cực kỳ nguy hiểm với tôi và bọn nhỏ.
Gấu đực thường tranh giành quyền phối giống bằng cách đánh nhau, thậm chí giết chết con non để thúc đẩy gấu cái động dục lại.
Tôi quyết định đưa các con đi trốn.
Cuối cùng tôi chọn được một lãnh địa hẻo lánh, thức ăn rất khan hiếm, gần như không con gấu nào đặt chân tới.
Tôi giấu kỹ mồi săn dưới lớp tuyết, để nếu phải ẩn nấp lâu ngày cũng không chết đói.
“Gần đây cô cứ lén lén lút lút làm gì vậy?” – Lăng Ngạo nheo mắt nhìn tôi dò xét.
Không biết là do chột dạ hay gì, tôi cứ có cảm giác hắn đã nhìn thấu kế hoạch nhỏ của mình rồi.
Tôi cố chống chế, còn ngược lại công kích: “Tôi mà lén lút gì chứ, anh thì có! Cứ suốt ngày nghi ngờ linh tinh!”
Lăng Ngạo không ngờ tôi phản ứng dữ dội như vậy, thoáng sững người.
Hắn bật cười khẽ: “Được rồi, cô nói gì cũng đúng cả.”
Cuối cùng, tôi cũng kịp chuẩn bị mọi thứ trước khi mùa động dục đến. Một đêm yên tĩnh, tôi dẫn con rời đi, đến nơi ẩn náu đã chọn.
Thật đáng tiếc, tôi đã đánh giá sai khẩu phần của bọn trẻ. Chúng tiêu thụ đồ ăn nhanh hơn tôi tưởng.
Tôi buộc phải liều ra ngoài săn mồi.
Nhưng không dám đi xa, tôi chỉ có thể tìm kiếm quanh bờ băng gần đó.
Mấy hôm trời, tôi chỉ ăn rong biển cầm hơi.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Tôi lặn xuống biển tìm xác chết, may mắn là phát hiện một xác cá kỳ lân đang phân hủy.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không đụng vào đống thịt thối rữa hôi thối đó.
Nhưng giờ thì - tôi đành nín thở mà ăn.
Vừa ăn vừa nôn, cuối cùng cũng phục hồi được chút sức lực.
“La la la~ nằm dưới nắng ngủ trưa nha, hôm nay thật là vui ghê á~”
Ơ? Ai đang hát?
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh - một con hải cẩu đang thảnh thơi nằm phơi nắng trên tảng băng trôi.
Hai mắt tôi sáng rực.
Thịt! Thịt tươi!!
Tôi kìm nén xúc động, sợ kinh động con mồi, lặng lẽ lặn xuống nước, dựa vào cảm giác bơi về hướng con hải cẩu.
Chắc gần tới rồi.
Tôi trồi lên - vẫn còn cách một đoạn.
Lại lặn xuống.
Chắc lần này tới nơi rồi.
Tôi ngoi đầu lên… đi quá rồi.
Lại bơi lại.
Trời ơi, lại lệch hướng nữa.
Mãi đến khi định vị được chính xác, tôi mới nhảy lên tảng băng.
Thì - con hải cẩu đã chạy mất rồi.
Tôi đành ngậm ngùi quay lại chỗ cũ.
Vừa về đến gần, tôi nghe thấy tiếng lạ, ngoảnh lại - ôi mẹ ơi! Là hai con gấu đang làm chuyện ấy!!
Không nhìn! Không nhìn! Không được nhìn!!
Tôi lập tức tránh đi nơi khác.
Tới bờ băng, may mắn thay tôi bắt được một con hải cẩu.
Nhưng còn chưa kịp ăn, tôi thấy hai con gấu đực đang tiến lại gần.
Trong giai đoạn này, gấu đực còn đáng sợ hơn cả vũ khí.
Để an toàn, tôi đành bỏ lại con mồi, nhanh chóng rút lui.
Trên đường, tôi đi ngang một đống tuyết và nghe thấy một giọng quen thuộc.
“Đừng có làm phiền tôi nữa.” Là giọng của Lăng Ngạo, nghe rất bực bội.
Tôi tò mò dừng bước, len lén thò đầu nhìn thử.
Một con gấu cái đang đứng trước mặt Lăng Ngạo: “Anh khỏe mạnh thế, chắc chắn sẽ sinh ra mấy đứa con thật tốt.”
“Cô tưởng tôi muốn sinh với cô chắc?” Giọng Lăng Ngạo lạnh băng, “Cút đi.”
Thấy Lăng Ngạo gần như nổi giận, con gấu cái kia cũng thôi không dây dưa nữa.
Tôi trở về hang, mấy ngày săn mồi gian khổ đã vắt kiệt sức tôi. Tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Hử? Mùi thịt!
Tôi bị đánh thức bởi hương thơm nức mũi, bụng sôi lên ùng ục. Tôi lập tức chạy ra cửa hang thì thấy một xác hải cẩu đang nằm đó!
Không kịp nghĩ xem ai để lại, tôi vội gọi bọn trẻ ra ăn.
Tôi cứ tưởng đó là món quà may mắn tình cờ.
Nào ngờ, ngày nào cũng có.
Mỗi sáng thức dậy, cửa hang lại có đủ đồ ăn.
Hải cẩu, hải tượng, cá tôm, thậm chí còn có cả quả mọng… đầy đủ dinh dưỡng, thịt cá rau quả đủ cả.