Chương 20: Chết Không Toàn Thây
Tô Hạo nhận thức rất sâu sắc về nỗi bất đắc dĩ khi làm trẻ em. Lúc trước chuyển thế, lúc bốn năm tuổi đều gặp phải chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến chết non, có thể sống quá sáu tuổi rất ít.
Ở kiếp trước thì gặp sự tình trong nhà trẻ, kiếp này thì gặp sói tập kích.
Chuyện sói tập kích so với tên hung đồ ở kiếp trước thì càng thêm nguy hiểm, một là con sói càng nguy hiểm tàn bạo hơn tên hung đồ, hai là lần tập kích này của con sói vô cùng đột nhiên, hắn hoàn toàn không có một tia phản ứng, nếu không phải có Hà Thanh Thanh nhắc nhở, hắn thậm chí đã bị con sói cắn vào cổ.
Tuy nhiên Tô Hạo bây giờ, cũng không hề giống như lúc trước, hắn cũng không phải một đứa bé bốn năm tuổi bình thường, hắn hiện tại nắm giữ một lực lượng siêu phàm gọi là 'huyết khí', hơn nữa, nhờ lợi dụng 'Sóng cường hóa huyết khí', thân thể của hắn hiện tại có khả năng đã đạt tới cực hạn.
Nói ngắn gọn là, hắn hiện tại, vô cùng cường đại, so với bạn cùng lứa thì có thể gọi là đánh gặp thiên hạ không gặp địch thủ, lớn hơn hắn một chút cũng có thể bị đánh khóc, lớn hơn mười tuổi cũng có thể đánh cho đối phương phải chạy, đến một người trưởng thành hắn cũng có thể đánh được.
Đối với con sói to lớn.
Tô Hạo cũng không to ra hoảng hốt:
"Nếu như ta không phát hiện ngươi đánh lén thì thôi, nhưng một khi ta đã phát hiện, vậy ngươi phải Nằm xuống!."
Hắn quay người lại, trong tâm dời xuống, bày xong tư thế, tay phải hóa thánh nắm đấm, trong nháy mắt đã hoàn thành động tác trở mình, đợi đến lúc miệng sói gần ngay trước mắt, Tô Hạo một quyền từ dưới bay lên, hung hăng đấm vào cằm của con sói.
"Phanh! ".
Miệng lớn của con sói trong nháy mắt đóng chặt lại, khóe miệng còn bay ra mấy miếng răng.
Một cỗ lực lượng lớn bắt đầu từ dưới cằm, xong truyền đến hàm, lại đến đầu, đem đầu con sói ngẩng cao lên, trong nháy mắt này, đầu con sói thậm chí còn xuất hiện chấn động.
Chỉ thấy con sói bị một quyền Tô Hạo đánh cho bay lên trời, ở không trung lộn vài vòng, sau đó hung hăng ngã trên mặt đất.
Hà Thanh Thanh há to miệng.
Đào nước mũi há to miệng.
Chí béo mập há to miệng.
Một quyên đem sói đánh bay, hơn nữa con sói này còn to hơn hắn gấp hai gấp ba lần, điều này có thật không vậy, đây là Hướng Võ mà các nàng biết sao? Nếu là một đại nam nhân làm ra chuyện này, các nàng cũng không hề kinh ngạc, nhưng mà Hướng Võ làm được thì cũng có chút khoa trương rồi, hơn nữa Hướng Võ còn nhỏ hơn đám người nàng hai tuổi!.
Hà Thanh Thanh tự nhân khi gặp phải sói tập kích, ngoại trừ hét lớn thì run rẩy, cái gì nàng cũng không làm được. Dù sói có đánh nàng, nàng cũng chỉ có thể đứng im chịu trận.
Làm sao bây giờ, nàng cảm thấy Hướng Võ cùng đám người nàng khác biệt rất lớn, lại nhìn hai cái đuôi nhỏ ở bên cạnh, biểu hiện lúc này của bọn hắn so với nàng còn kém hơn rất nhiều, bản thân nàng cả ngày chơi với bọn hắn là lựa chọn đúng đắn sao?
Không hiểu thấu, trong đầu Hà Thanh Thanh hiện lên các câu nói của Tô Hạo:
"Ta không chơi với kẻ ngu!."
Hóa ra trong mắt hắn, mình quả thật ngu xuẩn, lại nghĩ tới:
"Ta cũng không chơi đùa với kẻ yếu!."
Nguyên lai trong mắt hắn, chúng ta quả thật nhỏ yếu.
Hà Thanh Thanh chỉ trong chốt lát như thoáng thành thục hẳn lên, nàng đột nhiên hiểu rõ, Hướng Võ không hề nói dối, hắn quả thực không muốn chơi đùa cùng nhóm nàng.
Trong nháy mắt nhàng liền trưởng thành, nhưng cũng không có cảm giác tự hào hay gì, thay vào đó là nỗi khổ sở khó hiểu, rốt cuộc nàng bị sao vậy?
Tô Hạo không biết một quyền của mình mang đến cho Hà Thanh Thanh bao nhiêu trùng kích, nhìn khóe miệng con Sói chảy ra máu, nhưng vẫn còn thể đứng lên được, hướng về hắn gào rũ. Tô Hạo từ trong lồng ngực lấy ra đoản đao, nắm trong tay.
Thân thể Tô Hạo thẳng tắp, đứng giằng co với con sói.
Con sói chậm rãi lui về phía sau, nó đây muốn chạy rồi.
Khóe miệng Tô Hạo nhếch lên, dưới chân giẫm mạnh một phát, bùn đất tung bay, hướng phía con sói lao tới.
Con sói gầm nhẹ một tiếng, không hề lui lại phía sau, chân sau đạp đất, cũng hướng Tô Hạo lao tới. Nó lúc này đã có kinh nghiệm, không còn há to miệng như lúc trước, thời điểm tiến gần đối phương, trong nháy mắt há hé miệng nhắm vào cổ họng của Tô Hạo.
Ánh mắt Tô Hạo híp lại, huyết khí toàn thân bắt đầu thiêu đốt, phòng thích ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ, trong nháy mắt thân thể hắn tràn đầy năng lượng.
Hắn muốn dùng một kích đem con sói này đánh chết, vượt qua lần nguy cơ đầu tiên trong đời!
Tô Hạo cùng Bĩnh Nhãn Giao Sói tiếp xúc gần nhau, trong nháy mắt, hắn ngửa đầu ra sau, tránh thoát khỏi cú cắn họng, đồng thời đoản đao trong tay cũng giơ lên, dùng sức một cái, ngay tại miệng sói mở một vết dài.
Song phương lướt qua nhau.
Tô Hạo lập tức trở mình đứng dậy, nhìn về phía con sói.
Con sói bị một đao xoẹt qua cổ, mất đi cân bằng té ngã trên mặt đất, nhưng nó lập tức vẫn đứng dậy, cảnh giác nhìn Tô Hạo.
Cổ của nó lúc này đã bị cắt mở, máu tươi từ từ phun ra, chỉ qua một lát, con sói liền mất đi lực lượng, lảo đảo ngã xuống đất, rất nhanh liền mất đi khi tức.
Con sói gục gã trước mặt ba người Hà Thanh Thanh. Nhìn con sói to lớn ở trước mặt, tuy rằng đã biến thành thi thể, nhưng vẫn khiến ba người các nàng âm thầm sợ hãi.
Con sói cường đại như vậy, cũng bị Hương Võ một đao giải quyết. Mà các nàng chỉ biết bắt cá chơi bùn, còn vọng tưởng dùng thủ đoạn hèn hạ đánh bại Hướng Võ. Nhớ lại mới cảm thấy buồn cười cỡ nào.
Tô Hạo đi đến bên cạnh xác sói, dùng chân đá vào thi thể, đắc ý nói:
"Chết thật rồi ha!."
Sau đó ngẩng đầu nhìn ba người hừ hừ nói:
"Hồi nãy biết sợ rồi sao! Bây giờ con không mau về nhà đi? Hôm nay nếu không có ta ở đây, ba người các ngươi chưa đủ cho con sói này ăn một bữa đấy."
Hà Thanh Thanh theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời đến miệng không nói ra hơi.
Đào nước mũi cùng Chí béo mập càng không chịu nổi, nhìn về phía Tô Hạo với ánh mắt đầy sợ hãi. Sau này bảo bọn họ đối nghịch với Tô Hạo, bọn họ tuyệt đối không dám.
"Đi thôi, để ta đưa các ngươi về nhà!."
Nói xong, Tô Hạo quay người lại, đột nhiên đồng tử của hắn co rút lại, tim đập chậm nửa nhịp, chỉ thấy hai đầu thất lang đã lặng yên không tiếng động đi tới phía sau hắn, đang chuẩn bị phục kích.
Hai thất lang thấy kế hoạch bại lộ, liền lập tức phát động công kích, một con nhắm vào yết hầu của Tô Hạo, con còn lại nhắm vào phần bụng.
Rất gần! Rất nhanh! Hắn có tự tin mình có thể ngăn lại một con sói tập kích, nhưng không cách nào đồng thời ứng phó cả hai con. Giải quyết con sói cắn yết hầu, bụng tự nhiên sẽ bị một con sói khác cắn nát, áo lạnh dày cộm cũng không ngăn được hàm răng sói sắt nhọn.
Làm sao bây giờ?
Không kịp nghĩ nhiều, Tô Hạo vội điều khiển thân thể bước qua bên cạnh một bước, né tránh con sói tấn công chính diện, đoản đao trong tay vừa đúng thời cơ, nhắm ngay yết hầu con sói hung hăng đâm một cái.
"Xoẹt !"
Con sói này bị một đao mở cổ họng, đi theo con sói thứ nhất về với ông bà.
Nhưng mà, Tô Hạo cũng không còn kịp để giải quyết con sói còn lại.
Bởi vì miệng con sói còn lại đã gần trong gang tấc, giờ phút này hắn đã không kịp đệ tụ lực, đến cả cơ hội tránh né cũng không có.
Tưởng tượng cảnh bụng mình bị mở một lỗ, Tô Hạo bất đắc dĩ thở dài:
"Kiếp này chết không được toàn thây rồi!."
"Chém ngang!."
Trong lúc này một tiếng quát vang lên bên tai.
Một đạo ánh sáng thoáng hiện lên, con sói đang bổ nhào vào phía Tô Hạo lập tức bị cắt thành hai đoạn, hướng hai phía ngã xuống, không một tiếng động.
"Phụ thân!."
Tô Hạo kinh hỉ kêu to một tiếng.
Được cứu rồi, nam nhân xuất hiện bên cạnh Tô Hạo, khiến hắn lập tức có cảm giác an toàn.
Quả nhiên, giai đoạn trổ mã còn phải dựa vào phụ thân nhiều. Hợp cha hợp con cũng có cái đạo lý đúng của nó.
Lúc này, không chỉ Tô Hạo nhẹ nhàng thở ra, mà đến cả Ngô Vân Thiên cũng thở một hơi.
Thời điểm nhìn thấy con sói đầu tiên lao về phía cổ họng của Tô Hạo, hắn đã tuyệt vọng vì không kịp chạy đến.
Nhưng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, Tô Hạo có thể dựa vào sức của mình, đánh chết một con Bích Nhãn Giao Sói cường hãn, thật sự là chuyện làm hắn rất khó tin.
Vạn hạnh chính là, con thứ hai hắn kịp đuổi tới, đem nó chém chết, đây chính là kết quả tốt nhất.
Lúc này, các chiên sĩ cũng kịp trở về, nhìn đám nhỏ còn lành lặn, bọn họ đều yên lòng.
Không có việc gì là tốt rồi!
Nhưng mà, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Ánh mắt mọi người đều đặt trên thân Tô Hạo, cùng với thanh đoản đao dính máu kia.
Lúc này, Lữ Cao đột nhiên xuất hiện, lớn tiếng tranh công, nói:
"Đội trưởng, ta phát hiện hai con sói chạy vào thôn, đều đã xử lý."
Mọi người nhìn về hướng phía Lữ Cao, làm Lữ Cao cảm thấy kỳ lạ, xong rồi nhìn về phía ba con sói đang nằm xấp, hắn lập tức nghẹn họng.