Chương 37: Đệ Tử Cấp 2
Sau khi ở trong học viện chạy một tháng liên tục, lớp tám mới đạt đến tiêu chuẩn của Lão Lưu đầu trọc, chuyển đến giai đoạn học tập tiếp theo là cận chiến tay không.
Tốc độ học tập của Tô Hạo rất nhanh, hôm nay mới bắt đầu dạy, ngày mai hắn đã coi như có thể làm y như hệt.
Đến thời điểm chiến đấu giữa các học viên, vậy mà không ai nguyện ý làm đối thủ của Tô Hạo.
Dung Cổ Minh khá đen đủi khi bốc thăm trúng Tô Hạo, hoảng sợ nhìn nhìn, nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn cùng Tô Hạo đối chiến, nhưng khi Dung Cổ Minh bị đánh vài cái, vậy mà không dám trả đòn, Tô Hạo lập tức nói :"Không có khí lực sao? Tranh thủ thời gian đánh trả lại đi."
Dung Cổ Minh lập tức khốc rống, nói:
"Ta.... Ta không dám!."
Tô Hạo cũng chịu thua luông.
Hắn bắt đầu nghĩ lại, trong khoảng thời gian này có phải mình hơi quá đáng hay không.
Bây giờ phải làm sao đây? Có rất nhiều thứ mà tiểu Sáng không thể giúp sức, kỹ xảo chiến đấu cũng vậy, phải ma luyện thường xuyên mới được, mới có thể nắm giữ phương pháp vận dụng linh hoạt.
Vì vậy Tô Hạo đưa mắt nhìn về phía lão Lưu đầu trọc, đi tới nói:
"Lưu lão sư, ngài làm đối thủ của ta đi."
Lão Lưu đầu trọc không thể không chấp nhận.
Vì vậy, lão Lưu đầu trọc liền biến thành tư nhân bồi luyện cùng Tô Hạo.
Sau khi nhập học, Tô Hạo cũng biết được vài điều, đầu tiên, Lão Lưu đầu trọc là một tông sư võ giả, vô cùng cường đại. Không chỉ có hắn, mà ở trong trường học này, bất kể vị nào mặc áo bào vàng đều là võ giả tông sư, mà viện trưởng Tiếu Quý Hiên thì là Thái Sư Võ Giả. Thế này thôi đã có thể nhận thấy học viện võ giả Lăng Vân vô cùng cường đại.
Ý định của Tô Hạo là trước đem kỹ năng trụ cột ở trong học viện học xong, sau đó thừa dịp làm tốt quan hệ với lão Lưu đầu trọc, chờ thời cơ chín muồi, hướng về phía lão Lưu hỏi phương pháp tiến cấp võ giả tông sư.
Trước mắt hắn đang là võ giả tinh anh cao đoạn, tiến thêm một bước nữa chính là Tông Sư Võ Giả.
Hắn hiện tại cũng không vội tiến giai Tông Sư Võ Giả, nguyên nhân thì có ba, thứ nhất, mặc dù hắn đã là vỏ giả tinh anh cao đoạn, nhưng thân thể vẫn còn ở trong giai đoạn phát triển, còn lâu mới đạt tới đỉnh phong, theo tuổi tắc tăng lên, giới hạn của hắn cũng được tăng lên, còn có thể tiến thêm một bước lớn;
Hai là hắn có rất nhiều tri thức ở dưới tầng chót còn chưa học được, mạo muội tiến giai võ giả tông sư, thì giống như xây nhà không móng, lưu lại rất nhiều tai họa ngầm.
Bà là học viện võ giả có quy định, chỉ cần tiến giai lên võ giả tông sư, thì mặc kệ tuổi tác bao nhiêu, đều tốt nghiệp khỏi học viện võ giả.
Vì vậy, ý định của hắn là dùng một năm tiếp theo để thích ứng cùng học tập, một năm sau thì xem tình huống mà có nên tiến cấp võ giả tông sư hay không.
Lại một tháng sau, qua giai đoạn học tập tiếp theo là cách sử dụng cùng bảo dưỡng vũ khí cùng áo giáp.
Mấy thứ như lý luận thì học viên học tập rất nhanh, vài ngày sau đã học thuộc lòng, , mà cách sử dụng vũ khí, cũng vô cùng đơn giản, điểm khó là người dùng có thể dùng vũ khí đấy đạt đến mức tận cùng được hay không thôi.
Mà ở thế giới này, mới thật sự là địa phương thiên tài nổi bật. Cái gọi là thiên tài, là có thể sử dụng tất cả loại vũ khí, cầm loại nào cũng có thể đánh ra đường nét sắc bén, khiến người bình thường không cách nào làm theo.
Mà người bình thường, cũng chỉ có thể chuyên tâm vào một loại vũ khí, hay nghe lão sư giảng dạy phương pháp sử dụng...
Vì vậy, ở hai tháng trước, thời điểm học mấy thứ khác, trình độ của mọi người đều không sai biệt lắm, nhưng khi học cách sử dụng vũ khí, sau đó bắt đầu đối chiến, thiên tài cùng người bình thường liền lộ ra điểm khác biệt.
Trên luyện võ trường, sau khi an bài xong nhiệm vụ, tám vị lão sư tụ họp với nhau tán gẫu.
"Lão Lưu, Ngô Hướng Võ ở lớp các ngươi thế nào rồi?"
Lao Sư lớp bốn đi lên, hỏi Lão Lưu đang đứng ở bên cạnh."
Lão sư lớp bốn tên là Mạc Phong Hoa, là một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt sắc bén.
Sau khi Mạc Phong Hoa hỏi xong, tất cả ánh mắt lão sư đều nhìn về phía Lão Lưu đầu trọc.
Quả nhiên, sự chú ý của các lão sư, vĩnh viễn chỉ tập trung vào các ngôi sao sáng chói, cái gọi là đuôi hạc, thì ngoài trừ trong manga cùng tiểu thuyết ra, thì sẽ không có người nào thèm chú ý.
Hai vết sẹo trên mặt lão Lưu chen lấn lại với nhau, lộ ra một nụ cười khó coi, nói:
"Khó mà tin được, trên thế giới này lại có một thiên tài như vậy."
Lão sư lớp số ba là một đại mỹ nữ, gọi là Phùng Mạn Nhi, dưới khóe mắt của nàng có một cái nốt ruồi, làm cho nàng vô cùng rung động lòng người, lúc này khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói:" Có thể được lão Lưu đánh giá như vậy, xem ra không phải người thường a!."
Các lão sư khác đều nhao nhao gật đầu.
Lúc này, Lão Lưu lại nói tiếp:
"Hắn quả thật là một thiên tài, ta trước đây cũng chưa gặp qua thiên tài nào như vậy, ta không biết nên miêu tả thế nào, giống như tựa hồ dưới gầm trời này, không có gì hắn không làm được, cho đến bây giờ, chưa có việc gì có thể làm khó được hắn..."
Lão Lưu chân thành nói:
"Nếu hắn có thể thuận lợi trưởng thành, cho hắn khoản hai mươi năm nữa, thì hắn có thể trở thành võ giả tuyệt đỉnh."
Lão sư lớp một là một nữ tử có vẻ ngoài lạnh lùng, tên là Thủy Chi đào, lông mày nàng nhăn lại, hoài nghi nói:
"Lão Lưu, ngươi không phải nhìn lầm chứ?"
Lão Lưu đầu trọc cười nói:
"Chúng ta cứ chờ đi! Qua vài năm là biết. Tuy nhiên mấy năm sắp tới, hi vọng các vị lão sư chỉ điểm cho hắn nhiều hơn, cũng giúp ta đỡ phiền lòng."
"Dễ nói dễ nói!."
Một lát sau, chủ đệ của mọi người chuyển đi, Phùng Mạn Nhi nhìn Thủy Chi Đào hỏi:
"Quả Đào, không phải lớp ngươi có một người tên là Kim Đại Yên sao? Hắn không đề đệ của Kim Đại Đồng à? Nghe nói hắn cũng là thiên tài khó gặp."
Nói tới Kim Đại Yên, trên mặt Thủy Chi Đào lại nở nụ cười mỉm:
"Huyết mạch Kim gia quả thật không giống người bình thường, hơn nữa hắn cũng vô cùng nỗ lực, tương lai không thể hạn lượng, khó có thể nói hắn có thể đạt tới cảnh giới cao nhất hay không. Còn có một người nữa tên là Mạc Tâm, là hòn ngọc quý trên tay của Mạc gia, thiên phú cũng rất cao."
Mỹ nhân Phùng Mạn Nhi hâm mộ nói:
"ài, thực hâm mộ các ngươi quá đi, trong lớp có một hai tuyệt thế thiên tài, lớp số ba thì chả có ai cả, đều toàn là người bình thường."
Mạc Phong Hoa cũng ê ẩm nói:
"Không phải lớp số ba của ngươi có người tên là Khổng Dương sao? Cao lớn cường tráng, nghe nói rất hâm mộ ngươi."
Phùng Mạn Nhi cười khanh khách. Quay đầu nhìn về phía một nam tử trung niên, hỏi:
"Lão Vương, không phải lớp của ngươi cũng có một viên kim cương của Kim gia sao, Kim Tiểu Hàm đấy, nàng ta thế nào?"
Lão Vương sờ lên bộ râu của mình, khẽ mỉm cười nói:
"Cũng được."
Rất nhanh, mấy lão sư đều thảo luận nhiệt tình, lớp mình có thiên tài thế nào, thiên tài ở lớp kia ra sao, tiền đồ của ai tươi sáng....
Tô Hạo lúc này đã nhập học được nửa năm, rốt cuộc cũng học song tất cả tri thức căn bản. Sau đó, học viên có thể tự do học tập, có thể chọn lĩnh vực mình am hiểu nhất mà hướng lão sư đi học.
Nửa năm nay, thanh danh thiên tài của Tô Hạo truyền khắp học viện Lăng Vân, không chỉ giới hạn ở trong tân sinh, mà cả học trưởng lớn tuổi, cũng đều nghe qua cái tên Ngô Hướng Võ.
Sau khi kết thúc khóa học huấn luyện nửa năm, bắt đầu có thời gian cho riêng minh, Tô Hạo liền bị phiền toái tìm tới cửa.
Cũng chỉ có mấy học trưởng mới dám chặn đường về của Tô Hạo.
"Ngươi chính là Ngô Hướng Võ?"
Một nam tử tóc húi cua trong đó nghiêng đầu hỏi.
Một lát sau, mấy nam tử này đều nằm xuống đất khóc rống lên.
Tô Hạo tiêu sái rời đi, nhưng còn chưa kịp chạy đi xa thì đã trở lại, mấy người còn tưởng hắn lại muốn tẩn bọn họ một trận, liền lập tức cầu xin tha thứ.
Tô Hạo nhìn nam nhân tóc hói cua, nghiêng đầu hỏi:
"Các ngươi là học trưởng cấp mấy?"
Nam nhân tóc húi cua lập tức đáp:
"Chúng ta là đệ tử cấp 2."
Tô Hạo gật đầu tỏ vẻ minh bạch, đệ tử cấp hai, chính là ở tại học viện võ giả học tập được hai năm. Như Tô Hạo đây thì gọi là đệ tử cấp một, bởi vì hắn mới học tập có một năm.
Tô Hạo nói:
"Đệ tử cấp hai ở nơi nào, các ngươi mang ta tới đi!."