Chương 39: Đáng Sợ
Luyện võ trường cấp hai lúc này đã loạn thành một mảnh, không ngừng có người bị một quyền đánh bay lên không trung, sau đó kêu gào thảm thiết nằm trên mặt đất.
Chỉ thấy ở đó có một thân ảnh không tính là quá cao, ở trong đám người đấm trái đấm phải, thân ảnh bất động, thân ảnh này thoáng xuất hiện ở đâu, thì ở đó sẽ liền có tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng với thân thể bay lên không trung.
Người đang đại sát tứ phương đúng là Tô Hạo.
Tô Hạo phát hiện, bản thân hắn rất thích cái cảm giác đem người khác đánh bay lên không trung, giống như mình đang đánh gôn vậy.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ đánh golf, nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cảm giác nhìn ngươi bay lên không trung. Còn có thể chấn nhiếp đối thủ, nhất cử lưỡng tiện.
Hơn nữa, chỉ cần khống chế lực đạo cùng góc độ đủ chuẩn, là có thể đem người ta đánh bay ra ngoài, cũng không gây tổn thương quá nhiều.
Vì vậy, sau khi mọi học viên bị đánh, đều ở sau lưng Tô Hạo đặt cho hắn một ngoại hiệu là "Táo Báo Phi Nhân Ngô Hướng Võ".
Không đến mười phút sau, xung quanh đã không còn ai đứng dậy được.
Không phải tất cả mọi người đều bị Tô Hạo đánh cho gục xuống, mà là nhiều người bởi vì tình thế không ổn, nên lựa chọn nằm xuống giả chết.
Bởi vì bọn họ phát hiện, chỉ cần nằm xuống nhận thua, Tô Hạo sẽ không động thủ nữa, mà những người bị đánh gã một lần, còn đứng dậy, sẽ bị đánh càng thảm hơn.
Thấy không ai đứng dậy, Tô Hạo phủi phủi bụi trên người, trực tiếp đi ra ngoài.
Trong lòng thì nghĩ đến, có cần đến địa bàn của học viên cấp ba, đánh cho bọn họ một trận, như vậy một lần vất vả, cả đời nhàn nhã rồi, miễn cho ngày sau có đệ tử cấp ba, sau nữa là đệ tử cấp bốn,.... đến tìm hắn gây phiền toái.
Thời điểm đi ngang qua một tên học viên hóng chuyện, Tô Hạo dừng bước lại hỏi:
"Đúng rồi, ta hỏi ngươi, học viên cấp ba ở đâu?"
Thiếu niên kia chỉ tính đến hóng chuyện một chút, không ngờ bị Tô Hạo chặn lại hỏi thăm, hắn run giọng nói ra:
"Ngươi.... ngươi muốn làm gì?"
Tô Hạo nhíu mày nói:
"Ngươi không nghe rõ câu hỏi của ta à?"
"Không không không!."
Thiếu niên lập tức lắc đầu.
"Vậy thì ngươi trả lời vấn đề của ta đi."
Thiếu niên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, thân thể càng ngày càng hạ xuống đất, nói:
"Đệ tử cấp ba không có ở trong học viện nữa rồi, thời điểm khai giảng bọn họ bị đưa ra ngoài trú đóng. Đoán chừng phải đợi đến khi thi đấu, trước một tháng bọn họ sẽ trở về."
"Thì ra là thế, cảm ơn!."
Tô Hạo giật mình, nói cảm tạ một câu.
Để lại thiếu niên đang ngây người nhìn nhìn:
"Ta.... cảm ơn ta? Hắn cảm ơn ta?"
Rất nhanh, sự tích của Tô Hạo đã được lưu truyền khắp học viện. Không chỉ có đệ tử thảo luận chuyện này, mà đến cả lão sư cũng lao vào nghị luận.
"Lão Lưu, Ngô Hướng Võ ở lớp các ngươi làm ra đại sự rồi, nghe nói một mình hắn đánh gã toàn bộ đệ tử cấp hai! Chuyện này ngươi biết chưa?"
Mạc Phong Hoa thích nhất là mấy chuyện bát quái, vừa nhìn thấy Lão Lưu liền nhịn không được đi đến.
"Đúng vậy a, Lão Lưu, thời điểm ta nghe được, còn thiếu chút nữa trợn mắt rớt ra ngoài. Hơn nữa thiên tai của năm hai, Tiêu Ngọc Thư, nghe nói bị hai quyền đánh ngã, Chậc chậc chậc!."
Phùng Mạn Nhi ở một bên cũng tấm tác kêu kỳ lạ.
Lao Lưu cười khổ nói:
"Ta cũng không biết chuyện này, thời điểm lão sư cấp hai tới nói, ta mới biết được, đau đầu a!."
"Thôi đi, lao Lưu, được tiện nghi còn khoe mẽ, Ngô Hướng Võ làm ngươi nổi danh rồi. Chúng ta hâm mộ chết đi được."
"Học viện chúng ta lâu đời như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên phát sinh chuyện này! Đệ tử cấp một đánh bại toàn bộ đệ tử cấp hai, một đấu hai trăm, hơn nữa còn nhẹ nhàng chiến thắng. Không thể tưởng tượng nổi."
"Lão Lưu, Ngô Hướng Võ lớp ngươi sẽ không phải là võ giả tinh anh chứ?"
Phùng Mạn Nhi đột nhiên hiếu kỳ hỏi một câu.
Lão Lưu trầm tư một lát, chậm rãi nói:
"Không bài trừ được loại khả năng này! Hơn nữa, cho dù võ giả tinh anh sơ giai cũng không làm được chuyện này. Theo suy đoán của ta, hắn ngoài trừ là võ giả tinh anh sơ giai ra, thì còn là thiên tài sinh ra vì chiến đấu!."
Hai người kinh ngạc đến ngây người, mười tuổi lên võ giả tinh anh? Cái này cũng quá khó tin rồi.
"Chuyện này có cần phải báo lên viện trưởng biết không?"
Lão Lưu lắc đầu nói:
"Không cần, cứ đợi xem một chút."
Tên tuổi Tô Hạo ở học viện Lăng Vân không có người nào không biết, cũng không có người dám chạy đến gây sự, người trực tiếp hưởng lợi từ chuyện này nhất là Tô Hạo, hắn có thể tùy tâm tùy ý làm chuyện của mình mà không cần phải lo người khác chạy tới quấy rầy, gián tiếp được lời là Tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh.
Dưới sự tuyên truyền của tiểu Béo, tất cả đều biết hắn cùng Hà Thanh Thanh đều là 'bạn tốt' của Ngô Hướng Võ, người còn lại là thanh mai trúc mã, vì vậy, mượn tên tuổi của Tô Hạo, không dám người nào dám gây khó dễ cho họ.
Hết thảy mọi thứ thuận lợi như Tô Hạo nghĩ, chỉ cần có thể đem mọi người đánh phục, thì phiền toái sẽ ít đi rất nhiều, lúc đó có thể chuyên tâm làm việc mình thích.
Tô Hạo đối với cái thế giới này cũng hết sức hiếu kỳ, hắn bức thiết muốn biết thêm càng nhiêu tri thức hơn nwuax, mỗi khi học được một thứ mới, hắn đều cảm nhận được sự kỳ diệu về tư tưởng của tiền nhân, mà từ đó, từ trong sâu linh hồn của hắn tuôn ra cảm giác vui sướng, loại cảm giác này, đã trở thành động lực cho hắn không ngừng thăm dò.
Sinh hoạt được nửa năm, làm cho hắn đối với học viện võ giả Lăng Vân hiểu rất rõ, hắn còn ở đây tìm được bảo tàng chi địa cho mình là Thư viện Lăng Vân.
Từ lúc kết thúc khóa huấn luyện, Tô Hạo mỗi ngày đều có nửa ngày để làm chuyện của mình, vì vậy, buổi sáng hắn sẽ đến lớp học tập, huấn luyện, buổi chiều thì ở trong thư viện xem đủ loại truyện ký.
Huyết Khí Sơ Giai. Hung Thú Giám, Bản Đồ Lăng Vân Trấn, Bản Đồ Phụ Cận, Sử Ký Vũ Vương Chinh Chiến, Nhân Tộc Hủy Diệt Cùng Trùng Sinh, Thăm Dò Sự Huyền Bí Của Hung Thú, Tiềm Lực Thân Thể, Huyết Mạch, Dị Lực, Quỷ Dị Ở Trong Tự Nhiên, Bắc Nguyên Thần Bí, vân vân...
Nhiều vô số, lần đầu tiên Tô Hạo đi đến thư viện, chính là đem tất cả sách này đều lật một lần, thu vào hệ thống để tiến hành bảo tồn, sau đó mới cầm lấy một quyển mà bản thân có hứng thú nhất, bắt đầu đọc.
Thời điểm Tô Hạo đọc sách, thì đã xảy ra một việc nhỏ đan xen.
Trong thư viện, ngoài trừ Tô Hạo ra còn có ba người, thấy Tô Hạo lật sách rất nhanh, ba người lập tức nhìn Tô Hạo với ánh mắt nhìn người điên. Nhưng mà các nàng cũng nhận ra Tô Hạo, biết rõ người này là 'Táo Bạo Phi Nhân Ngô Hướng Võ', không dễ chọc, vì vậy đều cách rất xa.
Lúc sau, có một nữ hài e lệ nhút nhát đi tới, cúi đầu yếu ớt, dùng giọng nói như muỗi mà nói :"Xin.... xin chào."
"Cái gì?"
Tô Hạo lúc đầu nghe không rõ, dừng tay lại, nghi hoặc nhìn nữ tử có khuôn mặt tinh xảo này.
Nhưng chỉ mới nhìn qua, thiếu chút nữa đã đem tiểu cô nương này dọa cho khóc.
Hai tay tiểu cô nương khẩn trương nắm vào góc áo, nỗ lực đối mặt với Đại Ma Vương, giọng nói yếu ớt mang theo chút nức nở nói:
"Cái kia... cái kia, mời người, mời người không nên chà đạp thư tịch!"
Tô Hạo nhìn nhìn tiểu cô nương này, lại nhìn cuốn sách ở trong tay, vừa nãy lật khá nhanh, nên cuốn sách có chút nhăn nhúm, hắn lập tức minh bạch, có lẽ hành vi của mình đã bị người ta hiểu lầm. Nhưng mà hắn cũng không có rảnh đi giải thích, hơn nữa giải thích cũng không ai tin.
Hắn cố ý xụ mặt xuống, nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương, lạnh lùng nói:
"Nữ hài, ngươi muốn quản chuyện của ta sao?"
"OA."
Không nghĩ tới tiểu cô nương này lại bị dọa sợ, vậy mà khóc rống lên.
Hai nữ tử còn lại, nhìn thấy nàng khóc liền xông qua, cầm thư tịch ở trong tay ném về phía Tô Hạo, sau đó liền mang theo tiểu cô nương đang khóc chạy ra xa.
Sau khi chạy ra ngoài, xác định "Táo bạo phi nhân Ngô Hướng Võ" không đuổi theo, hai người mới buông tiểu cô nương này ra, từng ngụm thở hổn hển.
"Quá.... Quá dọa người rồi!."
"Thật đáng sợ! Táo bạo phi nhân Ngô Hướng Võ, quả thật đáng sợ như trong truyền thuyết vậy!."
"Cũng quá hù chết ta rồi... may mắn chúng ta chạy nhanh!."
Sau đó cả hai quay đầu nhìn tiểu cô nương bị dọa khóc, nói:
"Tiểu Mai, bình thường là gan của ngươi nhỏ lắm, sao lại đi lên trêu chọc tên này vậy? Thiếu chút nữa chúng ta xong đời rồi."
Tiểu Mai nức nở nói:
"Ta.... ta không biết, ta chỉ nhìn thấy hắn trà đạp thư tịch, muốn đi lên nhắc nhở một chút."
Hai đồng bạn có chút im lặng nhìn nhau, vị nữ hài này cái gì cũng tốt, chỉ có điều nàng coi sách như mạng, vì vậy mới cảm thấy đang thương cho mấy quyển sách nằm trong tay Tô Hạo.
Ở trong thư viện, Tô Hạo nhìn thấy ba người chạy như bay, hắn cũng không đuổi theo, đứng im một chỗ, sờ lên khuôn mặt mình, lẩm bẩm nói:
"Ta đáng sợ như vậy sao?"