Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 51: Kỳ Phùng Địch Thủ

Chương 51: Kỳ Phùng Địch Thủ


Nếu như đã đáp ứng với tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh tới xem trận đấu hai người thi đấu, như vậy tự nhiên Tô Hạo cũng không nuốt lời.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hạo đi tới luyện võ trường.
Lúc này khắp nơi ở luyện võ trường đã đầy áp bóng người, chưa bao giờ nói nhiệt như hôm nay.
Trước mắt vẫn là học viên đệ tử cũ, ước chừng có1200 người, thi đấu cuối năm chẳng phân biệt ra cấp bậc, tất cả mọi người đều tập hợp một chỗ đối chiến với nhau.
Cuộc thi đấu cuối năm tổ chức hai ngày, ngày đầu tiên là vòng loại, đem 1200 người chia làm 12 tổ, trong đó năm phân vào chín tổ đầu tiên, nữ thì ba tổ cuối, mỗi tổ khoản 100 người, sau đó sẽ ở trong 100 người này chọn ra 7 người cuối cùng, tiến vào trận chung kết diễn ra vào ngày hôm sau, mỗi tổ đều có hai vị lão sư hướng dẫn với tư cách trọng tài, kiêm luôn bác sĩ cứu thương....
Lần thi đấu này, không chỉ khảo nghiệm thực lực của học viên, mà còn khảo nghiệm sức chịu đựng. Bởi vì muốn tranh đoạt vị trí thứ nhất, thì loại trừ ra tình huống không gặp đối thủ, thì từ đầu đến cuối phải cần tiến hành mười cuộc tranh tài.
Điều này cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Nhưng mà mấy thứ này hết thảy đều không có quan hệ đến Tô Hạo, hắn không quan tâm những thứ này. Đối với hắn mà nói, thi đấu năm học, chỉ là trò chơi của con nít thẳng cấp lên mà thoi.
Chờ tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh thi đấu xong, hắn sẽ trở lại ký túc xá, tiếp tục nghiên cứu huyết khí.
Hắn thông qua Ra-da, rất nhanh ở trong đám người tìm được tiểu béo cùng Hà Thanh Thanh, trước mắt còn chưa đến lượt bọn họ lên đài, Tô Hạo xuất hiện trước mặt bọn họ một cái, biểu lộ mình có mặt, sau đó liền đi tới đám người bên ngoài đi dạo.
Một bên vừa đi dạo, một bên vừa thu nhập thông tin, thu vào kho dữ liệu của 'Ra-Đa'.
Đem mục tiêu đặt vào trên thân mấy lão sư trong tài.
"Huyết khí của mấy vị trọng tài này thật mạnh! Lớp bốn Mạc lão! Ghi chép lại, tính chất huyết khí đặc biệt mền mại. Mạc Phong Hoa, đẳng cấp võ giả Tông Sư cao đoạn, kiểu chữ màu vàng. Chậc chậc chậc, nhìn số lượng huyết khí này, rất nhanh đuổi kịp ta..."
Nghĩ đến đây, Tô Hạo sững sờ.
Hắn đột nhiên phát hiện có điểm không đúng, âm thầm nhíu mày phân tích:
"Mạc Phong Hoa với tư cách là lão sư của lớp số bốn, thực lực tất nhiên phải đạt đến võ giả Tông Sư cao đoạn, nhưng vì sao cường độ huyết khí của hắn, cảm giác so với ta lại hiếu hơn một chút nhỉ?"

Đầu tiên Tô Hạo hoài nghi cảm giác của mình xảy ra vấn đề, có lẽ lấy thực lực của hắn bây giờ, không cách nào cảm nhận rõ ràng huyết khí của võ giả tông sư sao? Hay là nói, võ giả Tông Sư có năng lực che đậy cảm giác?
Tô Hạo liền tìm một vị trọng tài khác làm mục tiêu, dùng 'Ra-Đa' cẩn thận quan sát, phát hiện huyết khí ở những vị trọng tài này khác biệt với nhau rất lớn, hơn nữa chấn động cũng rất rõ ràng, không giống như dùng thứ gì đó che chắn lại.
"Cảm giác của ta không có vấn đề, cường độ huyết khí của ta, xác thực cao hơn cái vị lão sư trọng tài này! Nói cách khác, dựa vào cường độ huyết khí mà nói, ta coi như đã đạt đến võ giả Tông Sư cao đoạn, mà không phải Tông Sư sơ giai."
Tô Hạo đại khái cũng minh bạch cái thế giới này phân loại sơ giai, trung giai, cùng cao giai không đặc biệt rõ ràng, chỉ có võ giả tinh anh, là có thể phân chia rõ ràng, còn Tông Sư thì rất khác biệt.
Mà mấy chuyện mơ hồ kiểu này Tô Hạo cũng không hề nghĩ nhiều , hắn chuyên tâm đem tất cả tin tức của mọi người thu vào kho số liệu.
Rất nhanh, đã đến phiên tiểu Béo lên sàn, Tô Hạo rất nhanh đi tới dưới đài để xem.
Tiểu Béo lúc này lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương, cầm trong tay một cây đao cùng tấm khiên nhỏ dùng để huấn luyện, toàn thân vô cùng căng cứng, thời điểm đi lên trên đài, không ngừng hít thở sâu điều chỉnh trạng thái.
Đối thủ của tiểu Béo là Trương Quyền Phát, chiều cao so với tiểu Béo thì thấp hơn nửa cái đầu, trong tay cũng đồng dạng cầm một thanh đao cùng khiên nhỏ tròn.
Tiểu Béo thân cao mét bảy đã khiến đối phương mang phải một áp lực vô hình. So với Tiểu Béo hắn còn khẩn trương hơn.
Hai người đều lần đầu tiên xuất thủ, cũng không muốn trận đầu đã bị loại, vừa mới lên đài, trạng thái liền tốt hơn, nhìn chằm chằm vào đối thủ, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào cuộc tỷ thí này.
"Đang...!"

Một tiếng chiêng vang lên, trận đấu bắt đầu.
Tiểu Béo cùng tóc quăn đồng thời lao lên, một người lấy sức mình dùng để bổ, một người lấy thuẫn đón đỡ, đao lệch một bên, tùy thời phản công.
Người tới ta đi đại khái khoản hai mươi hiệp, vậy mà ai cũng không làm gì ai được.
Thật sự là kỳ phùng địch thủ, Tương Ngộ Lương Tài.
Chỉ chốc lát sau, hai người đều mệt mỏi thở hồng hộc.
Nếu như sức mạnh ngang nhau, chỉ có thể dùng trí. Vì vậy hai người bắt đầu dùng kỹ xảo, ra ám chiêu.
Tiểu Béo một đao bổ xuống, tóc quăn lập tức lấy thuẫn chặn lại, ai ngờ chiêu đó chỉ là hư chiêu của Tiểu Béo, công kích thực sự ở phía dưới chân.
"Đoạn Đương Thối!."
Tóc quăn kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện trực tiếp ném tấm thuấn ra, lấy đao để che.
Thế nhưng đây lại là hư chiêu thật sự của Tiểu Béo, thấy tóc quăn đã ném tấm thuẫn, tiểu Béo nhân cơ hội này, lấy tay cầm khiên đập về phía trước, hung hăng đập vào mặt tóc quăn.
Thắng bại đã rõ.
Tô Hạo lập tức ở bên cạnh la lớn:
"Tiểu Béo! Làm tốt lắm!."
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, nhưng khi trong ánh mắt xuất hiện gương mặt Tô Hạo, hoa cúc của bọn họ lập tức xiết chặt lại. Đây chính là Táo Bạo Phi Nhân Ngô Hướng Võ a.
Người ở bên cạnh Tô Hạo lập tức cách ra xa ba thước, lộ ra một mảng trống trải.
"Ta đi về phía Thanh Thanh nhìn xem, ngươi cố gắng lên!."
Tô Hạo bỏ qua mọi người xung quanh, nói tiểu Béo một câu rồi rời đi.
Bởi vì có Tô Hạo xuất hiện, tất cả mọi người đối với tiểu Béo đều thay đổi ánh mắt. Bọn họ đang suy nghĩ, đợi lát nữa gặp phải tiểu Béo, có nên trực tiếp nhận thua hay không, dù cho đánh thắng trận đấu, nhưng nếu bị Táo Bạo Phi Nhân nhìn chằm chằm vào, thì đó cũng là thua.
Tô Hạo rất nhanh đã đi lên sân của tổ 11, chỉ chốc lát, cũng đã đến lượt Hà Thanh Thanh.
Đám nữ hài chiến đấu so với đám nam sinh thì dễ nhìn hơn một chút, đồng dạng cũng đao cùn khiên tròn, nhưng bị Hà Thanh Thanh đùa nghịch sinh ra uy vũ, khí phái hòa hùng vạn phần.
Hà Thanh Thanh cùng đối thủ giao thủ bốn hiệp, đột nhiên hướng về phía trước đột phá, dùng mũi đao đâm vào chính giữa khiến đối phương phải lấy khiên cùng đao để đón đỡ, lại lật tay một cái, khiến trường đao của đối thủ rơi xuống mặt đất, thừa dịp đối phương đang hốt hoảng, nàng xuất ra một cước, đạp lật đối thủ, giành được thắng lợi.
Hấp thụ kinh nghiệm của tiểu Béo, Tô Hạo không có lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, chỉ chạy đến phía chính diện Hà Thanh Thanh vẫy tay.
Trong nháy mắt Hà Thanh Thanh nhìn thấy Tô Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn đang mang một ít sát khí liền lập tức nở nụ cười tươi rói.
Thời điểm đánh trận thứ hai, tiểu Béo bị đối thủ gạt chân, ngã trên mặt đất, ôm tiếc nuối mà bị loại.
Ngược lại Hà Thanh Hành đánh thắng ba vòng liên tiếp, đến vòng thứ tư, nàng gặp phải một đệ tử năm ba, hơn nữa thể lực không đỡ không nổi, bị đối phương dùng hai đao loại bỏ.
Đến tận đây, nhiệm vụ cổ vũ của Tô Hạo cũng kết thúc.
Ba người tìm một cái cây râm mát tùy ý ngồi xuống.
Tô Hạo trước là đối với hai người khen ngợi một trận. Nói tiểu Béo cơ trí vô cùng, vậy mà có thể nghĩ ra diệu chiêu như thế, đem đối thủ đánh bại, quả nhiên thông minh. Hà Thanh Thanh thì ba ải trảm lục tướng, không người có thể làm, đáng tiếc gặp phải đệ tử năm ba, nếu không nhất định sẽ tham gia vòng chung kết ngày mai.
Hai người vừa nãy có cảm giác mất mát do thất bại, lập tức bị lời khen của Tô Hạo dốc lên tinh thần, rất nhanh liền phấn chấn.
Tiểu Béo nói:
"Hướng Võ, kế tiếp sẽ có hai tháng nghỉ ngơi, ta phải về trạm gác Trà Sơn cùng cha ta huấn luyện. Ngươi có tính toán gì không?"

Hướng Võ nói:
"Ta định mua cho phụ thân một chút gì đó, rồi trở về một chuyến, sau đó phản hồi lại Học Viện!."
Tiểu Béo sững sờ nói:
"Nghe nói hai tháng nay, lão sư đều nghỉ hết cả, đệ tử ở lại Học Viện cũng rất ít, ngươi lưu lại đây để làm gì?"

Tô Hạo nói:
"Vừa vặn nơi này vô cùng yên tĩnh, ta có thể huấn luyện bản thân."
Lúc này Hà Thanh Thanh nói:
"Ta cũng muốn quay về trạm gác Trà Sơn tìm cha ta cùng huấn luyện, Hướng Võ, ngươi quay về trạm gác Trà Sơn cũng giống như ở đây, hơn nữa còn có người giúp ngươi huấn luyện."
"Ta muốn ở lại thị trấn, đi vào thư viện đọc sách."
Tô Hạo lắc đầu, bọn họ khó mà tin tưởng mình đã sớm vượt xa phụ thân, rất khó có thể thông qua loại huấn luyện này mà tiếp tục đề cao.
Còn không bằng ở lại Lăng Vân Trấn, đến thư viện nhìn xem, nói không chừng còn có thêm thu hoạch.
Hắn bây giờ đối với phù văn vô cùng hứng thú, hắn muốn thu nhập càng nhiều thêm 'Thú Văn' nữa, tiến hành đối chiếu nghiên cứu, hắn muốn biết, vì sao loại phù văn này lại sinh ra hiệu quả thần kỳ như thế, có hay không khả năng mở rộng ra.
Nhưng mà nghe lão Lưu nói, trên thị trường, giá một thú văn thấp nhất cũng phải hơn hai mươi đồng Vàng.
Hắn thiếu tiền, trên người bây giờ cũng chỉ còn lại hai đồng vàng, cũng không đủ để một số lẻ của thú văn, vì vậy hắn cần phải nghĩ đến biện pháp kiếm tiền, mà ở trên thị trấn, cơ hội kiếm tiền mới nhiều.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất