Chương 52: Phục Kích
Ngày hôm sau diễn ra trận chung kết, Tô Hạo cũng không tới xem, mà buồn bực ở trong phong tối ưu hóa công năng của 'Ra-Đa' vị dụ như nhận ra ai là hảo hữu, thì thêm một vòng tròn màu xanh lá cây, người xa lạ thì vòng máu xám, nếu như là địch nhân, thì cho màu đỏ.....
Trải qua mấy ngày dung hợp thú văn sau đó, hắn cảm giác mạng lới phù văn đã chậm rãi triển khai tác dụng. Không chỉ có phạm vi 'Quan Sát' tài dài đến 200 mét, mà hắn còn nắm giữ phương pháp khống chế 'Ra-da'.
Hắn có thể khống chế huyết khí dựa theo lộ tuyến của phù văn mà lưu chuyển, từ đó cường hóa phạm vi 'quan sát'. Trải qua vài ngày nếm thử, lấy thực lực bây giờ mà toàn lực triển khai, phạm vi xa nhất mà hắn có thể cảm nhận huyết khí là một nghìn mét. Đương nhiên, khoảng cách càng xa thì càng mơ hồ.
Mà một khi Tô Hạo không chủ động khống chế huyết khí, phạm vi cảm giác liền khôi phục lại 200 mét trụ cột.
"Quả nhiên ta không có chọn sai, đấy chính là thần kỹ để bảo vệ tính mạng! Kể từ đó, năng lực sinh tồn của ta sẽ tăng thêm mảng lớn!."
Tuy nhiên, Tô Hạo vẫn thật sự rất thèm thuồng 'Thú Văn' cất giấu trong tầng ba thư viện Lăng Vân, hắn muốn sưu tập toàn bộ vào hệ thống, để bên trong tiến hàng nghiên cứu. Nhưng ở đó có một lão đầu sững sờ quanh năm trông coi, không cách nào mà thần không biết quỷ không hay tiến vào, liếc mỗi phù văn một chút. Mấu chốt nhất, hắn không muốn nổi lên xung đột với nhân viên trong học viện.
Sở dĩ hắn thèm khát như vậy, bởi vì hắn luôn có một cái nghi hoặc, vì sao phù văn ở thế giới này lại sinh ra hiệu quả diệu kỳ như thế, kết cấu phức tạp như vậy ẩn chứa bí mật gì.
Không hiểu rõ vấn đề này, hắn cảm giác trong lòng như có một con mèo đang cào, ngứa vô cùng.
Hiện tại hắn mặc dù có một phù văn 'Quan sát', nhưng căn bản không thể từ đó mà thu hoạch được tin tức gì hữu dụng.
"Phải sưu tầm thật nhiều 'thú văn' nữa mới được, chỉ cần có nhiều mẫu vật, ta nhất định có thể giải được bị mất cất giấu trong đó."
Tô Hạo có một tin tưởng vững chắc, dù cho phù văn thần bí thế nào, cũng sẽ tuân theo quy tắc cùng pháp tắc trong Vũ Trụ, đặc thù hiệu quả sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra. Mà chỉ cần hắn không ngừng học tập tri thức mới, một ngày nào đó hắn có thể phá giải huyền bí trong đó.
Tô Hạo đặt tiền bản thân còn lại lên trên bàn đếm, 2 đồng vàng, 35 đồng bạc.
Sau đó hắn đi ra ngoài Học Viện, ở ngõ nhỏ trấn Lăng Vân dạo một vòng.
Nghĩ đến Ngô Vân Thiên áo con đã vô cùng cũ nát, hàng năm mùa đông đều co rún lại. Vì vậy trước tiên hắn đi chọn cho Ngô Vân Thiên hai bộ quần áo. Một bộ mùa hè, một bộ mùa đông.
Đều là loại đồ tốt, nên tổng cộng bỏ ra hơn 20 đồng bạc.
Suy nghĩ một chút, lại mua giường đêm chăn mới, lại tốn 10 đồng bạc.
Lại ra tiệm vũ khí mua tinh dầu để bảo trì vũ khí cũng áo giáp, tiêu phí hết 35 đồng bạc.
Cuối cùng bổ sung đồ dùng nguyên liệu nấu ăn, với thêm mấy thùng nước trái cây. Tiêu phí hết 10 đồng bạc.
Tổng cộng hết 75 đồng bạc.
Thời điểm hắn trở lại Học Viện Võ Giả, phía sau lưng đã có một cái bao lớn, so với thân thể của hắn thì lớn hơn gấp ba.
Ngày hôm sau, Tô Hạo chỉnh đốn thỏa đáng, sau đó cõng một cái túi khổng lồ, tập hớp với tiểu Béo cùng Hà Thanh Thành ngoài ký túc xá.
Tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh nhìn thấy Tô Hạo có một cái bao lớn như vậy, nháo nháo há to mồm, tiểu Béo cả kinh nói:
"Hướng Võ, ngươi làm cái gì vậy! Dọn nhà sao?"
Tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh túi bao cũng không nhỏ, nhưng so với cái của Tô Hạo chỉ là con muỗi.
Hà Thanh Thanh nói:
"Hướng Võ, bao của ngươi có nặng không, chỗ ta có ít đồ, hay để ta cầm dùng ngươi một ít."
Tô Hạo buộc bao lại, điều chỉnh lại trong tâm, sau đó cười nói:
"Không cần, chỉ là một chút đồ dùng sinh hoạt mà thôi, mang cho cha ta đấy. Chút nặng này không thấm vào đâu."
Túi tuy nặng, nhưng ở trước mặt Tô Hạo thì quả thực không thấm vào đâu, hắn thậm chí có thể đeo cái túi này chạy vòng quanh Lăng Vân Trấn vài vòng, cũng không có thở gấp.
Tiểu Béo lập tức khó xử nói:
"Ta quên mang lễ vật cho cha ta rồi, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hà Thanh Thành cũng xoắn xuýt nói:
"Ta cũng quên...."
Tô Hạo nói:
"Không có việc gì đâu, những thứ này của ta đều là đồ da dụng, không tính là lễ vật. Đi thôi!."
Ba người kết bạn đi tới cửa học viện, lập tức phát hiện Hà Kiến Dũng cùng lão Lý, hai người cười tủm tỉm nhìn ba người đi ra, không ngừng vẫy tay.
Nhưng mà làm cho Tô Hạo ngoài ý muốn chính là, hắn lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ở đây.
"Phụ thân?"
Đúng là Ngô Vân Thiên, hắn còn tưởng rằng Ngô Vân Thiên sẽ không tới đây.
"Cha!."
Hà Thanh Thanh hoan hô một tiếng, nhảy chân sao chạy như bay đến chỗ Hà Kiến Dũng , một phát bắt được cánh tay của Hà Kiến Dũng.
Hà Kiến Dũng cưng chiều nhìn khuê nữ nhà mình , không khỏi gật đầu dài. Đã lớn như vậy rồi, cũng trở nên thục nữ hơn, nếu đặt ở mấy năm trước, Hà Thanh Thanh chạy tới đã leo lên cổ của hắn.
Hà Kiến Dũng đưa tay nhận lấy cái túi của Hà Thanh Thanh, nói:
"Thanh Thanh cao thêm không ít nhỉ!."
Tiểu Béo thì trông có vẻ thẹn thùng hơn nhiều, một thân kiêu ngạo chạy đến bên cạnh lão Lý, nói:
"Cha, người xem con có gì khác không?"
Lão Lý phất tay vỗ đầu tiểu Béo, tiếp nhận cái túi, cười mắng:
"Còn có thể khác gì! Vẫn mập mạp như xưa!."
Tiểu Béo nóng nảy:
"Người không nhìn ra được sao? Con là võ giả phổ thông trung giai đấy!."
Sau đó hắn lại bị lão Lý gõ đầu một phát.
Ngược lại bên phía Tô Hạo, thì hơi bình tĩnh.
Tô Hạo vẻ mặt mừng rỡ tiến lên phía trước, nói:
"Phụ thân, một năm nay thuận lợi không?"
Ngô Vân Thiên vẫn tỏ vẻ thơ ơ như cũ, đánh giá Tô Hạo một phen, nhìn nhi tử còn cao chưa đến bả vai của mình, tinh thần thì xán lạn, không khỏi thỏa mãn gật đầu, nói:
"Hoàn hảo."
Dứt lời thò tay xuống muốn gỡ cái túi khổng lồ sau lưng Tô Hạo.
Tô Hạo lập tức tránh khỏi một bước nói:
"Không cần, để con tự mình mang là được rồi, đều là chút ít đệm chăn, không nặng."
Ngô Vân Thiên gật gật đầu.
Hà Thanh Thanh nhìn qua, Tô Hạo vẫn mang túi to của mình, túi của nàng nhỏ như vậy, sao lại để cha hỗ trợ mang giùm được?
Vì vậy nàng lập tức đem túi đồ của mình từ trên tay Hà Kiến Dũng đoạt lấy, nói:
"Cha, túi của con thì để con tự mang!."
Tiểu Béo xấu hổ gãi gãi đầu, học theo nói:
"Cha, để con tự mang!."
Tô Hạo có chút câm lặng, một cái túi có thể nhường qua nhường lại, quả nhiên, nhân loại ở chỗ nào cũng đồng dạng đáng sợ.
Hà Kiến Dung im lặng nhìn hai tay trống trơn, cùng lão Lý với Ngô Vân Thiên liếc nhìn nhau, lắc đầu nói ra:
"Đi thôi!."
Một nhóm sáu người ra khỏi cửa thành, quay đầu nhìn thoáng qua tường thành nguy nga hùng vĩ, không lưu lại nữa, trực tiếp thuận theo đường nhỏ hướng trạm gác Trà Sơn đi tới.
Sau khi đi cách xa Lăng Vân Trấn một đoạn, ba người chiến sĩ lập tức đề cao cảnh giác, phòng bị bất luận hung thú nào đột nhiên tập kích.
Tuy rằng nơi đây vẫn còn thuộc phạm vi của Lăng Vân Trấn, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có hung thú cấp tinh anh chạy tới phụ cận kiếm thức ăn, thường có người bình thường vì thế mà chết.
Đột nhiên, Tô Hạo nhướng mày, "Ra-Đa" biểu hiện ở phía trước cách 200 mét, có xuất hiện mười huyết khí lạ lẫm, núp ở hai ven đường, bất động đứng yên.
Không phải, không phải tất cả đều xa lạ, mà có hai người từng được ghi chép vào kho dữ liệu.
Tô Hạo nhanh chóng lật xem tin tức, một người là võ giả phổ thông trung giai Đan Toại, người còn lại là người lạ mà Tô Hạo gặp ngoài cửa Học Viện, đẳng cấp võ giả tinh anh cao đoạn.
Đang hướng về phía hắn đi tới!
Một tháng trước, hắn đem cái háng của Đan Toại đệ tử cấp ba đá nổ, hiện tại tất nhiên đối phương chạy tới báo thù, xem tư thế, hẳn là muốn tập sát ngoài nơi hoang dã.
Tô Hạo lập tức xem tin tức của mấy người khác, đều là võ giả tinh anh cao giai.
"Làm sao bây giờ?"
Tô Hạo thả chậm bước chân, suy nghĩ đối sách.
Nếu như vẻn vẹn chỉ có một mình hắn, hắn có thể trực tiếp lao qua, mỗi người cho một đao là được, nhưng hiện tại ở đây có hai người không có năng lực tự vệ, đó là tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh, có chút phiền phức...
Cả hai người mà bị võ giả tinh anh tập kích, thì căn bản không có đường sống.
Nói hắn giết chết người, thì không có vấn đề gì cả, nhưng đồng thời phải chiếu cố tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh, thì lấy kinh nghiệm chiến đấu của hắn hiện tại, không nhất định có thể nắm chắc.
Ngô Vân Thiên chú ý tới dị thường của Tô Hạo, hắn quay đầu lại nói:
"Sao vậy, Hướng Võ?"