Chương 53: Thật Là Đúng Dịp
Tô Hạo nhanh chóng làm ra quyết định, lập tức lớn tiếng nói với mọi người:
"Chờ ta một chút."
Sao đó hắn cởi xuống cái túi to lớn sau lưng, đặt trên mặt đất. Đi lên trước hai bước, nhỏ giọng nói:
"Phụ thân, đợi lát nữa vô luận con nói vời người chuyện gì, người cũng không được biểu hiện dị thường."
Ngô Vân Thiên bất động thanh sắc gật đầu.
Tô Hạo nhanh chóng nói:
"Phía trước đại khái khoản 200 mét, ở hai bên con đường, tổng cộng cất giấu 10 thân ảnh, trong đó có chín võ giả tinh anh, mục tiêu là tập sát ta."
Toan thần Ngô Vân Thiên lập tức căng cứng, nhưng mà trên mặt vẫn bảo trì trấn định nói:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Hạo nói:
"Cũng không thể nói rõ trong một lát được, trước tiên đem đối phương giết sạch rồi nói. Con sẽ giả vờ tách ra, sau đó vòng theo ở bên cạnh đi tới, đem bọn họ tiêu diệt, chờ con rời đi, phụ thân lập tức đem tin này báo cho Dũng thúc cùng Lý thúc biết, sau đó ba người có nhiệm vụ bảo vệ tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh, phòng ngựa vàn nhất, con lo lắng sẽ có người tập kích bọn họ."
Ngô Vân Thiên lập tức cự tuyệt, nói:
"Không được, ngươi đi qua cũng chỉ chịu chết."
Tô Hạo chân thành nói:
"Phụ thân, tin con, con bây giờ đã là võ giả Tông Sư rồi."
Trong lòng Ngô Vân Thiên tim đập mạnh một cú! Trong lúc nhất thời không thể tin nổi. Nhưng mà hắn biết rõ, còn của mình chưa bao giờ lừa gạt hắn, nếu như nói đã đạt đến cấp tông sư, thì đây hẳn là sự thật.
Ngô Vân Thiên lâm vào mâu thuẫn với chinh mình, hắn không biết nên tin tưởng nhận thức của mình, hay tin tưởng vào con.
"Phụ thân!."
Tô Hạo nhắc nhở.
Ngô Vân Thiên chậm rãi gật đầu.
"Đợi cháu một chút!."
Tô Hạo lập tức lớn tiếng nói với mọi người, sau đó nhìn như tùy ý đem bội đao từ trong cái túi khổng lồ rút ra, cầm vào trong tay, sau đó tiến vào một bụi cỏ cao ven đường.
Bên kia, tóc đầu nhím Đàn Toại hai mắt đỏ bừng bừng, tràn đầy cừu hận nhìn chằm chằm vào phương hướng của Tô Hạo, thấy đám người Tô Hạo dừng lại, lập tức nóng nảy, thấp giọng nói với nam tử trung niên bên cạnh:
"Cha, sao bọn hắn lại dừng rồi?"
Nam tử trung niên này là phụ thân của tóc đầu nhím, tên là Đan Lực Cần, thoạt nhìn là một người ổn trọng nội liễm.
Hắn trước liếc liếc nhìn Đan Toại, trong mắt không che giấu vẻ bài xích của mình, thản nhiên nói:
"Không vội, kiên nhẫn đợi."
Đan Lực Cần trước kia vô cùng sủng ái đứa con trai này, có thể nói muốn gì được nấy, nếu nhi tử thích gì, hắn đều nghĩ biện pháp kiếm cho nhi tử. Nhưng từ khi nhi tử bị phế, không biết vì sao, hắn bắt đầu ghét bỏ. Không thể sinh ra đời sau, thì còn là con cái sao?
Nhưng hắn vẫn cố hết sức nhẫn nại loại cảm giác chán ghét này, bảo trì bộ dạng bình thản.
Nghe nói phụ thân của Ngô Hướng Võ rất lợi hại, hắn còn bỏ ra số tiền lớn mượn một đám sát thủ chuyên nghiệp, tất cả đều là võ giả tinh anh, phải nhất kích tất sát, không để sinh ra hậu hoạn.
Đan Toại nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cha, con phải nhất định giết chết Ngô Hướng Võ! Con tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, con muốn tự tay mình tra tấn, tư tay kết thúc hắn. Còn con tiện nhân Hà Thanh Thanh kia, con cũng không tha cho nàng, nếu như nàng sớm đáp ứng yêu cầu của ta, cũng không có cái kết quả này, tất cả mọi thứ, đều do nàng, con muốn giết nàng!."
Đan Lục Cần liếc nhìn đứa con trai của mình, càng nhìn càng thấy phiền, thấp giọng quát:
"Câm miệng, nếu còn nói nữa, ta sẽ xé nát cái miệng của ngươi."
Đan Toại không dám tin nhìn cha mình. Cha hắn chưa bao giờ to tiếng với hắn như vậy, nhưng vì sao, hôm nay lại....
Lúc nào lại biến thành dạng này rồi? Thật lạ lẫm!.
Tô Hạo cầm đao vụng trộm áp sát tới gần, đang tính lúc nào thì bị phát hiện, lúc nào thì tập kích.
Không nghĩ tới chính là, mới tiếp cận phạm vi mười thước, đã có người phát hiện rồi.
"Có người áp sát! là mục tiêu."
Quát khẽ một tiếng. Chín người còn lại cả kinh nhảy dựng lên, chẳng quan tâm che đậy nữa, trường đao đều lộ ra.
Bọn họ toàn bộ đều mặc trang phục võ giả, trên mặt bịt một miếng vải đen.
"Húc!."
Tô Hạo không hề ẩn giấu nữa, huyết khí tông sư đột nhiên bộc phát, ngắn ngủn hơn mơi thước chớp mắt là tới.
"Hoạt Ảnh Bộ!."
Tô Hạo áp sát hai tên võ giả tinh anh gần nhất, hai đạo hàn quang cũng nương theo đó phóng ra.
"Phốc."
Một đao bổ ra như cắt cà chua.
Hai gã tinh anh căn bản còn chưa thấy thân ảnh của Tô Hạo, toàn thân nhũn ra, ngã nhào trên đất. Toàn bộ cổ tính cả xương đều bị chặt đứt, chỉ còn lại một chút da thịt còn dính, đâu lâu hầu như nát bấy.
"Dùng lực quá lớn!."
Tô Hạo còn khẽ thở dài đưa ra một tổng kết đơn giản.
Hai gã tinh anh còn chưa ngã xuống đất, bước chân hắn lại bước liên tục.
"Hoạt Ảnh Bộ!."
Hướng sang một bên lao tới, tránh thoát khỏi một đao đang chém, trường đào trong tay cũng thuận theo mà vung lại.
"Xì...!."
Chiếc đầu của thích khách bay lên cao rồi rơi xuống mặt đất. Trong nháy mắt máu phun xối xả.
Lần đầu tiên giết người, cũng không giống như trong tưởng tượng của hắn, ngoài trừ mí mắt hơi nhảy dựng ra, thì nội tâm vẫn bình tĩnh như nước.
Địch nhân tử vong, so với mấy địch nhân đời trước giết hắn thì không có gì bất đồng.
Trong cuộc đời này, ai rồi cũng sẽ phải chết. Hắn chỉ là sớm đem địch nhân của mình, đưa đi đầu thai, chỉ thế thôi.
"Tông Sư !."
Trong nháy mắt, Tô Hạo lại bổ một đao xuống, đưa thêm một cái đầu thích khách rời khỏi thân. Mấy thích khách còn dư lại bắt đầu hoảng sợ, một nỗi sợ hãi chạy từ chân đến đỉnh da đầu. Bọn họ cũng không dám cường thế lao tới Tô Hạo nữa.
Tô Hạo thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của bọn họ.
Võ giả tinh anh, không thể nào có cửa để đối kháng với Tông Sư. Một khi đối đầu, muốn chạy trốn thôi cũng là hy vọng xa vời.
Còn dư lại năm thích khách do dự bất định, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
"Không có khả năng!."
Đan Toại bị phụ thân Đan Lực Cần xách cổ áo úp sau gốc cây trước mặt, nhìn thấy đám thích khách dùng tiền thuê không dám tiến lên, lập tức điên cuồng lớn tiếng hét to:
"Tại sao lại có thể là Tông Sư, các ngươi đã thấy đứa nào nhỏ tuổi như vậy làm Tông Sư chưa? Nhanh lao lên, giết hắn đi, giết hắn đi!."
Tô Hạo vũng đao hất lên, máu ở trên thanh đao thuận thế rớt xuống, hình thành một vết máu, hắn lộ ra một nụ cười mỉm, nói:
"Bạn học Đan Toại phải không? Thật là đúng dịp a!."
Đan Lực Cần lập tức đem mặt Đan Toại quay lại, lấy bàn tay tát 'Đùng Đùng' mấy phát, trong miếng thì oán hận mắng:
"Ngu xuẩn, câm miệng!."
Đan Lực Cần là người biết hàng đấy, chỉ cần xem tốc độ vung đao của Tô Hạo, liếc xác định đối phương tuyệt đối đã vượt xa trình độ võ giả tinh anh.
Hắn cũng là một võ giả tinh anh thâm niên, cũng đã thử khác Thú Văn nhiều năm, nhưng một mực vẫn không có thành công, bị một bước này cản lại rất lâu.
Thời điểm hắn mơ to mắt nhìn Thú Văn, đã nhớ kỹ rồi, nhưng lúc nhập thiền vẽ thử, thì lại quên hết.
Vì vậy lại mở to hai mắt nhìn lại, nhớ kỹ, nhắm mắt khắc ấn, lại quên mất. Cứ như thế mà giằng co vài năm, một lần khắc ấn nguyên vẹn hắn còn chưa làm được, chớ đừng nói chi đến đoạn tiến hành điều chỉnh cho phù hợp.
Trí nhớ kém làm cho Đan Lực Cần thống khổ không thôi.
Lúc này, Đan Lực Cần đang thầm mắng nhi tử của mình, chọc ai không chọc, lại chọc tới thiên tài Tông Sư. Hắn bây giờ đã có chút thoái ý.
Đột nhiên linh tính chạy tới não, hắn la lớn:
"Các vị nếu muốn có đường sống, thì chạy lên phía trước bắt con tin!."
Nói xong, lập tức hắn kéo Đan Toại hướng phía sau chạy trốn.
Ánh mắt Tô Hạo lập tức lạnh xuống, lẩm bẩm nói:
"Các ngươi cảm thấy có cơ hội bắt con tim sao?"
"Nhanh đi bắt người!."
Không biết có thích khách nào hô to một tiếng.
Vừa mới nói xong, lập tức có một gã thích khách cao to ngây ngốc hướng phía đám người Ngô Vân Thiên chạy tới.
Mà bốn gã thích khách còn lại thì trong nháy mắt bỏ chạy tứ tán.
Tô Hạo dưới chân bộc phát, đất đã vẩy ra, trước tiên hướng thích khách cao to lao tới.
Lúc này, thích khách cao to mới biết được một điều, hắn bị đồng bạn lừa rồi, Tô Hạo lúc này đã tới gần, dùng một đao đâm từ phía sau đến xuyên thủng trái tim, hắn thê lương hô một câu:
"Các ngươi gạt ta!."